Chương trước
Chương sau
Ngô Bình: “Được, vậy thì ăn cơm trước, sau đó chúng ta sẽ đến Văn Sơn xem thử”.

Lưu Tử Khải rất tò mò về thân phận của Ngô Bình ở học viện quân sự Đại Hạ, cứ rào trước đón sau, còn Ngô Bình thì chỉ hứng thú với Văn Sơn, cậu hỏi thêm họ vài tình tiết.

Sau khi mấy người họ hẹn tối nay đến Văn Sơn thì trong đầu Ngô Bình lại có tiếng của Phương Lập vọng lên: “Tôi tính toán thấy chuyến đi tối nay của cậu nhất định có nguy hiểm. Nhưng nếu cậu có thể vượt qua được thì nhất định sẽ có thu hoạch rất lớn”.

Sau khi ăn uống no say, nhóm người của Ngô Bình âm thầm đến gần Văn Sơn. Văn Sơn đã bị phong tỏa từ lâu, bốn bề được bao bọc bởi tường thành cao hơn bốn mét, trên đầu còn kéo thép gai, rất khó trèo qua.

Lưu Tử Khải đang định đi tìm thang thì Ngô Bình đột nhiên vung tay, mấy người họ liền bay lên không, nhẹ nhàng băng qua bức tường. Mấy nữ sinh thốt lên kinh ngạc, Lưu Tử Khải sợ đến mức lập tức bảo họ phải nhỏ tiếng.

Mộc Băng Thiền đã biết thủ pháp của Ngô Bình nên không ngạc nhiên mà chỉ cảm thấy thú vị.

Lưu Tử Khải chỉ về ngọn đồi mọc đầy cây và cỏ dại, nói: “ÐĐấy chính là Văn Sơn, nhiều năm rồi không có ai dọn dẹp, trông có vẻ rất hoang tàn. Trước đó, tôi đã từng dùng thiết bị không người lái tìm hiểu qua mấy lần, đại khái cũng biết được tình hình bên trong”. 

Ngô Bình nói: “Các cô cậu theo sau tôi”.

Cỏ trong đó cao lút đầu người, đi đến đâu là có côn trùng bò loạn đến đó. Ngô Bình không muốn lãng phí thời gian, lập tức vung tay, mấy người họ liền bay thẳng đến chân Văn Sơn.

Trước mặt họ là một bức tường được xây bằng đá cao nửa mét, che lấp cửa động cao hơn bảy mét.

Lưu Tử Khải nhìn bức tường, hai mắt sáng lên, nói: “Đàn anh, đây là lối vào của Văn Sơn”.

Ngô Bình đưa tay ấn lên tường, cảm nhận pháp lực đang chuyển động, điều này chứng tỏ trong bức tường có cấm chế. Có điều, cấm chế này chỉ có hiệu quả với người tu hành, người thường chạm vào nó sẽ không đánh thức cấm chế. Cậu chợt nghĩ, nếu hôm nay cậu không theo họ đến đây thì nhất định nhóm người Lưu Tử Khải sẽ nghĩ cách phá bức tường này, sau đó vào trong thám hiểm. Một khi như vậy thì họ sẽ chết chắc.

Việc thám hiểm sắp tới đầy rẫy nguy hiểm, Ngô Bình không định để họ tham gia, thế nên cậu âm thầm tạo ra huyễn cảnh, để tất cả họ đều vào trong mộng cảnh Huyền Thiên. Trong mộng cảnh, những người này sẽ được trải nghiệm một cuộc thám hiểm đặc sắc.

Huyễn cảnh vừa được khởi động thì mấy người họ đều đứng ngây ra tại chỗ, biểu cảm không ngừng biến đổi, rõ ràng là đang nằm mơ trong huyễn cảnh.

Sau đó, Ngô Bình ấn lên tường, bức tường nát vụn,  biến thành tro bụi bay khắp trời. Cậu bước vào trong lớp. bụi, chính thức tiến vào Văn Sơn.

Lúc này, trong đầu cậu lại có tiếng Phương Lập vang lên: “Công tử, tôi cần ra ngoài quan sát, chỗ này có nguy hiểm".

Ngô Bình lập tức lấy đâu của Phương Lập ra, Phương Lập lơ lửng trên không trung, mắt nhìn quanh bốn phía. Một lúc sau, ông ta nói với ánh mắt kinh ngạc: “Kỳ lạ, sao chỗ này lại có khí tức cấm ky?”

Ngô Bình hỏi ông ta: “Cấm ky mà ông nói là chỉ điều gì?

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.