Thạch Tất Đạt mời Ngô Bình đến một tòa nhà bốn tầng được trang trí xa hoa, một mình Thạch Lan được sắp xếp vào một phòng, cùng có vài người phụ nữ đi ăn tối cùng cô ta. Còn bên Ngô Bình, Thạch Tất Đạt dẫn theo một nhóm thanh niên trong trại đi cùng.
Tất nhiên Ngô Bình ở lại đây không phải để ngắm người đẹp mà là muốn nghe ngóng nguồn tiêu thụ của ba rương báu vật đó. Trong tay cậu có bảy rương báu vật, nếu muốn bán được giá tốt thì phải tìm nguồn tiêu thụ thích hợp.
Thạch Tất Đạt bảo người mở hai vò rượu ra, đồng thời hai mươi mấy người đẹp bước vào, hai người đẹp nhất trong đó ngồi hai bên của Ngô Bình.
Thạch Tất Đạt cười nói 'Sứ giả có hài lòng với các cô gái này không?”
Ngô Bình “ừ” một tiếng rồi nói: “Thật ra tôi cũng là người trong thế tục, chẳng qua đi làm việc cho Thượng tiên thôi”.
Hai mắt Thạch Tất Đạt sáng rực, nói: “Vậy tôi gọi là anh Ngô. Anh Ngô, sau khi trở về, anh nhất định phải vài lời hay ho trước mặt Thượng tiên đấy”.
Ngô Bình thấp giọng nói: “Thật ra tôi biết anh lén bán ba rương báu đó rồi, đúng không?”
Thạch Tất Đạt run lên nói huyện này... Anh Ngô nói đùa, sao tôi lại dám động vào đồ của Thượng tiên chứ”.
Ngô Bình cười nhạo: “Nếu anh không nói thật, tôi không cứu được anh đâu”.
Thạch Tất Đạt cảm thấy ngạc nhiên, vội nói: “Anh Ngô, của báu đó đúng là bị trộm cướp mất rồi”.
Ngô Bình thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3658015/chuong-6161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.