Chương trước
Chương sau
Tiên Kinh là thủ đô của nước Tống, nơi hoàng thất nước Tống sinh sống, là thành phố sầm uất nhất nước Tống.

Ngô Bình: “Không thành vấn đề, anh nói với anh ta bảy giờ tối nay gặp, địa điểm anh ta cứ chọn”.

Thạch Tất Đạt sửng sốt nói: “Anh Ngô, từ đây đến "Tiên Kinh hơn một ngàn cây số, e là không kịp”.

Ngô Bình: “Anh chỉ cần thông báo cho anh ta biết”. 

Thạch Tất Đạt hết cách, chỉ đành nói lại với Lưu Liên, hẹn bảy giờ tối nay.

Cúp điện thoại, anh ta cười ni báo xong rồi”.

: “Anh Ngô, đã thông

Ngô Bình nhìn anh ta hỏi: “Thạch Tất Đạt, gần làng 'Tam Tỉnh thường có người bị thương hoặc mất tích, anh có biết nguyên nhân không?”

Thạch Tất Đạt nghe cậu hỏi thế thì cười khổ nói: “Dĩ nhiên tôi biết chuyện này”.

“Hung thủ là ai?”, Ngô Bình hỏi.

Thạch Tất Đạt im lặng vài giây, sau đó nói: “Là ông Tôi”.

Ngô Bình nhíu mày: “Tại sao Ngô Sinh Chí lại muốn làm người khác bị thương?”

Thạch Tất Đạt: “Bắt đầu từ mười mấy năm trước, ông tôi trở nên không được bình thường, thường nóng nảy, cáu gắt, đôi khi không kiểm soát được sẽ phát điên, ra ngoài làm hại người khác”.

Ngô Bình: “Bây giờ ông ta ở đâu?” Thạch Tất Đạt: “Ở trên núi, bây giờ ngay cả bọn tôi cũng không dám đi gặp ông ấy, sợ ông ấy phát điên không nhận người thân”.

Ngô Bình nói: “Anh dẫn tôi lên núi xem sao”.  

Thạch Tất Đạt hơi lo lắng nói: “Anh Ngô, tôi sợ ông tôi không kiểm soát được mình, vậy thì nguy hiểm lắm”.

Ngô Bình nhìn anh ta: “Dù ông ta có phát điên thế nào cũng không làm gì được tôi”.

Thạch Tất Đạt nghe cậu nói thế bèn nói: “Được thôi”.

Ngô Bình bảo Thạch Lan đợi ở đó, sau đó cậu và Thạch Tất Đạt lên núi. Thạch Tất Đạt vốn định lái xe đi, nhưng Ngô Bình đã nắm lấy vai anh ta, hai người họ bay lên không trung, bay thẳng lên đỉnh núi.

Ngô Bình nhìn Thạch Sinh Chí, lạnh lùng nói: “Lúc ông tu luyện xảy ra vấn đề, bị âm tà xâm lấn. Bây giờ ông đã không còn là Thạch Sinh Chí nữa, rốt cuộc ông là ai?”

Người trung niên ngạc nhiên nói: “Thượng sứ nói gì thế? Mặc dù tôi tu luyện xảy ra vấn đề, nhưng tôi chắc chăn là Thạch Sinh Chí”.

“Vậy sao?”, Ngô Bình nhìn chằm chằm ông ta, tay phải kết ấn, miệng niệm chú gì đó.

Nghe xong loạt chú này, sắc mặt người đàn ông tái mét, ông ta gào lên, giơ tay tóm lấy bụng Ngô Bình. Nếu bị ông ta tóm trúng chắc chăn sẽ bị thương.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.