Thạch Trường Phát vui mừng trong lòng, ông ta vội đứng dậy, nói: “Thì ra là sứ giả. Tiểu nhân là người quản lý Tam Tỉnh Trại hiện tại. Trại chủ là cha tôi, ông ấy đang bế quan trong núi, vì vậy không biết sứ giả đến”.
Ngô Bình: “Không sao, xin hãy dẫn tôi đến sân viện kia”.
Thạch Trường Phát thở dài, nói: “Sứ giả, có một chuyện này, tôi không biết phải nói thế nào. Mười mấy năm trước, cha tôi bế quan không ở đây, nơi này từng bị trộm cướp. Có mấy hộ vệ cũng bị đánh bị thương, mấy tên trộm cũng cướp đi ba rương đồ rồi”.
Ngô Bình: “Ồ, cướp đi ba rương đồ gì?”
Thạch Trường Phát lắc đầu: “Chúng tôi cũng chỉ nhìn thấy bọn họ lấy ba rương đồ đi, không dám đi vào kiểm tra. Dù sao thượng tiên cũng có lệnh, bất kỳ ai cũng không được vào sân viện”.
Ngô Bình biết ông ta đang nói dối, cũng không nói thẳng, chỉ nói: “Không sao, tôi đi kiểm tra xem sao”.
Cậu và Thạch Lan rời khỏi sân viện, mấy người Thạch Trường Phát cũng đi theo phía sau.
Ngô Bình vung tay, khóa trên cửa tự động rơi xuống, cửa cũng đẩy ra.
Hai người đi vào, cửa lớn lại tự động đóng lại, để lại mấy người Thạch Trường Phát đưa mắt nhìn nhau.
Đi vào sân viện, trong viện mọc đầy cỏ hoang, còn có không ít động vật như chuột.
Đến trước cửa phòng, Ngô Bình đẩy ra, bên trong phủ đầy tro bụi. Bảy chiếc rương được đặt ở đó, có một Tầng bụi dày bên trên.
Ngô Bình mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3658014/chuong-6160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.