Cho đến hôm nay, nữ chủ nhân ba trăm căn biệt thự kia, không biết đã thay đổi vẻ ngoài của bao nhiêu cô gái trẻ tuổi rồi.
Thạch Trường Phát thấp giọng nói: “Tất Đạt, người mà ông nội con nói cuối cùng đã đến rồi!”
Thạch Tất Đạt có chút lo lắng, trong ấn tượng, người mà ông nội hay nói kia là một thần tiên vô cùng mạnh mẽ, căn bản không thể đắc tội.
Anh ta nói: “Cha, chúng ta động vào đồ đạc trong căn nhà kia rồi, thần tiên mà phát hiện ra có khi nào sẽ nổi trận lôi đình với Tam Tỉnh Trại chúng ta không? Ông nội cũng có nói, vị thần tiên kia chỉ cần động một ngón †ay tôi cũng có thể khiến Tam Tinh Trại thành tro bụi!”
Thạch Trường Phát lau mồ hôi lạnh, nói: “Chắc không đâu. Dù sao cũng nhiều năm như vậy rồi, có lẽ anh ta cũng không nhớ rõ đã để bao nhiêu bảo vật. Huống hồ, mười rương bảo vật bên trong, chúng ta cũng. chỉ động đến ba rương trong đó”.
Thạch Tất Đạt: “Cha, có cần đến báo cho ông nội không. Ông nội bế quan lâu như vậy rồi, cũng nên ra ngoài thôi”.
Thạch Trường Phát: “Trước tiên không thể để ông nội con biết. Nếu ông ấy biết chúng ta đã động đến mấy bảo vật đó, chắc chắn sẽ không tha cho chúng ta”.
Hai cha con thì thầm một hồi, cảm thấy trốn cũng không được, cuối cùng chỉ đành bất chấp khó khăn, dẫn theo một vài người của Tam Tinh Trại đến gặp vị thần tiên kia.
Ông lão gõ chuông kia bưng trà lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3658013/chuong-6159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.