Chương trước
Chương sau
Ngô Bình ngồi xuống bên cạnh, không lâu sau Dương Quế Chỉ bưng lên một đĩa hoa quả và một ít hạt dưa, quả khô đến, cậu lấy một năm hạt dưa, vừa ăn vừa hỏi: “Anh tên gì?”

“Dư Quảng Hạ”, Con chó mực đáp.

“Anh bao nhiêu tuổi rồi, tu vi gì?”

Dư Quảng Hạ: “Ba mươi chín tuổi, cảnh giới Ngũ Hành”. Ngô Bình: “Thế mà là cao thủ cảnh giới Ngũ

Hành à, xem ra tư chất của anh khá đấy”.

Dư Quảng Hạ: “Cậu quá khen rồi, tôi có là gì so với cậu đâu”.

Ngô Bình: “Đừng có mà nịnh nọt, anh đến từ đâu, ở tông môn nào?”

Dư Quảng Hạ: “Tôi đến từ một gia tộc tu chân ở 'Thần Nguyên Tiên Giới”.

Ngô Bình: “Gia tộc tu chân cấp bậc nào?” 

Dư Quảng Hạ: “Cũng được xem là gia tộc hoàng kim bậc nhất ở Thần Nguyên Tiên Giới”.

Ngô Bình cảm thấy hứng thú hỏi: “Gia tộc hoàng kim bậc nhất? Đó là cấp bậc gì thế?”

Dư Quang Hạ: “Thông thường gia tộc hoàng kim bậc ba tương đương với tông môn hạng nhất Gia tộc hoàng kim bậc nhất tương đương với nhóm đứng đầu trong tông môn hạng nhất”.

Ngô Bình: “Cũng khá đấy chứ”.

Ngô Bình vẫn không quá yên tâm với việc Dư Quảng Hạ chiếm lấy cơ thể con chó mực, cậu tiếp tục dò hỏi tình hình thì mới hay anh ta vô tình biết được manh mối về một động phủ ở Thần Nguyên Tiên Giới, thế mà trải qua muôn vàn khó khăn để tìm đến thế tục. Động phủ này tên là “Bản Nguyên Tiên Phủ”, nguồn gốc của nó rất bí ẩn, chủ nhân của nó có thể là một vị đại tài thời kỳ cổ đại.

Ngô Bình: “Chỉ một mình anh đến tìm về động phủ à?”

Dư Quảng Hạ: “Cơ hội lớn như vậy, dĩ nhiên tôi không thể để người thứ hai biết được, cho dù là bố tôi thì tôi cũng không thể nói cho ông ấy”.

Nói đến đây, anh ta thở dài: ngờ cơ quan trong Bản Nguyên

Chỉ là tôi không iên Phủ lại lợi hại  như thể”.

Ngô Bình cười nhạo: “Cũng không thèm nói với bố mình, xem ra quan hệ cha con của hai người không được tốt lắm nhỉ".

Dư Quảng Hạ cười mỉa: “Ông ấy trao vị trí thế tử giao cho một người có tư chất không bằng tôi, tại sao tôi phải nói cho ông ấy?”

“Trở thành thế tử quan trọng lắm sao?”, Ngô Bình hỏi.

Dư Quang Hạ gật đầu: “Cực kỳ quan trọng. Thế tử là gia chủ tương lai, có thể giành được nhiều tài nguyên nhất, gia tộc sẽ bất chấp mọi thứ mà dạy dỗ. Nói trắng ra là cho dù là một tên vô dụng một khi trở thành thế tử, gia tộc cũng có thể dạy hẳn thành cao thủ một đời”.


“Vậy có phải còn có gia tộc vạn niên không?”, Ngô Bình hỏi.

Dư Quảng Hạ: “Gia tộc vạn niên cực kỳ ít, cả Thần Nguyên Tiên Giới chỉ có ba gia tộc, thực lực của họ có thể so sánh với các đại giáo vạn cổ”.

Anh ta dừng một chút rồi nói tiếp: “Không làm thế tử được thì không có được tài nguyên, không có tài nguyên thì không thể tăng tu vi. Mà không có tu vi mạnh, tôi sớm muộn gì cũng sẽ bị tên thế tử ngu xuẩn kia hại chết nên dù biết rõ chuyến đi này vô cùng nguy hiểm, tôi vẫn muốn thử một lần”. 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.