Chương trước
Chương sau
Ngô Bình sửng sốt: “Mày biết nói tiếng người?”

Con chó mực hừ một tiếng, ni ôi không chỉ biết nói tiếng người mà còn biết nói tiếng ma, cậu có muốn nghe không?”

Ngô Bình híp mắt, đi vài bước đến trước mặt con chó mực, nhìn chằm chằm nó vài giây rồi nói: “To gan đấy, cô hồn dã quỷ từ đâu đến mà lại nhập vào thân xác con chó này để trêu tôi đấy”.

Bị Ngô Bình nhìn thấy, con chó mực nhếch môi: “Cậu có mắt nhìn đấy, nhưng tôi không có ác ý với

cậu, tôi đến tìm cậu là muốn làm bạn với cậu”.

Ngô Bình cười mỉa: “Làm bạn với tôi, anh cũng xứng à?”

Con chó mực không giận, nói: “Đương nhiên là xứng rồi, vì tôi biết một bí mật”.

Ngô Bình: “Anh biết bí mật gì?”

“Tôi biết lối vào động phủ cổ ở đâu, còn biết làm sao để mở lối vào đó”, con chó mực nhìn vào mắt Ngô Bình, quan sát phản ứng của cậu.

Ngô Bình: “Thì sao?”

Con chó mực: “Tôi có thể tìm lối vào động phủ  giúp cậu, giúp cậu mở động phủ xem như báo đáp, tôi hy vọng cậu vào động phủ cứu thân xác của tôi ra.

Ngô Bình: “Thân xác của anh bị nhốt trong động phủ”.

Con chó mực thở dài nói: “Tôi vào động phủ để xem xét, kết quả giãm trúng cơ quan bên trong, thân xác bị nhốt lại. Hết cách rồi, tôi chỉ có thể thoát ra khỏi Bí Anh, tạm ở trong người con chó này”.

Ngô Bình suy xét một lúc rồi hỏi: “Trong động phủ có gì, anh biết không?”

Con chó mực: “Tôi vẫn chưa vào trong thì thân xác đã bị giam giữ rồi, nên không biết tình hình bên trong”.

Ngô Bình gật đầu nói: “Tôi suy xét đã”.

Con chó mực: “Mong cậu suy nghĩ nhanh một chút, thân xác của tôi không kiên trì được quá lâu”.

Ngô Bình: “Bây giờ anh trả lời tôi mấy câu”. “Biết gì sẽ nói đấy”, con chó mực nói. Ngô Bình: “Làm sao mà anh tìm được tôi?”

Con chó mực: “Cách đây không lâu, tôi lạc đến khu dân cư mà cậu sống rồi ngửi thấy mùi đan dược thoang thoảng. Sau đó cậu ra khỏi đó, tôi ngửi thấy mùi đan dược rất nồng trên người cậu, từ đó ta đoán chắc cậu là một thầy luyện đan giỏi”.

Ngô Bình: “Thế nên anh vẫn luôn theo dõi tôi?”

Con chó mực: “Tôi nghĩ cậu rất đặc biệt nên đi theo từ xa, cách đây không lâu cậu thi triển thủ pháp kinh thiên ở nhà hàng, dễ dàng phá giải kết giới Tịch Ám, tôi cực kỳ bái phục”.

Ngô Bình cười mỉa: “Bây giờ anh nhảy ra, không sợ tôi giết anh à?”

Con chó mực nói: “Tôi và cậu có chung lợi ích, cậu không có lý do gì giết tôi”.

Ngô Bình: “Anh có thể đi rồi, chiều mai lại đến tìm tôi”.

Con chó mực hơi vội nói: “Thân xác của tôi không kiên trì được quá lâu, có thể nhanh một chút không?”

Ngô Bình: “Không vội, bây giờ nói cho tôi biết vị trí lối vào và cách mở cửa”.

Con chó mực chớp mắt: “Tôi có thể nói cho cậu biết nhưng mong cậu có thể cứu thân xác tôi ra”. 

Ngô Bình: “Thân xác anh có khả năng rơi vào. nguy hiểm, tôi không thể đảm bảo nhất định có thể đưa nó ra”.

Con chó mực: “Tôi nghĩ chắc chắn cậu sẽ có cách".

Ngô Bình lắc đầu: “Tôi không thể chắc chắn”.

Con chó mực im lặng một lúc rồi nói: “Được, nếu cậu cảm thấy nguy hiểm, có thể không cứu thân xác của tôi, nhưng sau này cậu nhất định phải đảm bảo sự an toàn của tôi”.

Ngô Bình nhíu mày: “Đảm bảo thế nào?”

Con chó mực nói: “Một năm là được, trong  vòng một năm tôi sẽ tìm được thân xác mới”.

Ngô Bình suy ngẫm rồi nói: “Được, tôi đồng ý”.

Con chó mực mừng rỡ: “Cảm ơn cậu”.

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.