Ngô Bình xoa mũi, nhớ đến vị chủ nhiệm họ Từ ở trường đại học kia, tình hình của anh ta cũng giống với Dư Quảng Hạ, xem ra cho dù là con cháu gia tộc lớn thì cũng không dễ dàng gì.
Ngô Bình: “Tôi đồng cảm với cảnh ngộ của anh. Như vậy đi, lát nữa anh cứ dẫn tôi vào cửa. Nhưng tôi nói trước, những thứ trong động đều thuộc về tôi”.
Chó mực đảo mắt: “Không sao cả, tôi không cần gì cả”.
Ngô Bình: “Để giữ an toàn, tôi phải cho lên người anh chút gì đó”.
Dư Quảng Hạ lập tức căng thẳng: “Cậu muốn làm gì?”
Ngô Bình: “Một loại bí thuật, có thể giam giữ Bí Anh của anh trên thân chó mực một thời gian. Chỉ có như vậy thì tôi mới yên tâm đi với anh”.
Dư Quảng Hạ rất tức giận, nổi nóng nói: “Cậu không tin tôi?”
Ngô Bình cười lạnh: “Tôi dựa vào đâu mà tin được anh? Anh muốn tôi giúp anh thì ngoan ngoãn để tôi thi triển bí thuật, nếu anh không muốn thì cũng không sao, tôi có thể đi tìm người khác giúp đỡ”. Nói xong, cậu bèn quay mặt đi.
Dư Quảng Hạ nhìn Ngô Bình chằm chằm, ngây người mấy giây rồi nối: “Được thôi, mọi chuyện nghe theo cậu”.
Ngô Bình vươn tay ấn vào đầu chó, miệng lẩm nhẩm vào từ. Chẳng mấy chốc, trong đầu chó mực đã xuất hiện một phù văn màu vàng, thần hồn Dư Quảng Hạ được phong ấn trong thân thể chó mực.
Ngô Bình võ nhẹ đầu chó: “Đi thôi”.
Một người một chó bay cách nhau một khoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3657819/chuong-5965.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.