Niên Phùng Thời quan sát Ngô Bình từ trên xuống dưới, không cảm nhận được hơi thở cậu mạnh ra sao, hơn nữa tu vi có vẻ cũng không cao. minh như mình, hắn bất giác cười nói: “Cậu Ngô này, cậu nói cậu là đệ tử tinh anh, có bằng chứng gì không?”
Ngô Bình chẳng muốn nói nhiều, lên tiếng: “Tôi có huy hiệu, nhưng anh xứng nhìn thấy nó sao?”
Lời này rất tổn thương người khác, sắc mặt Niên Thời Phùng u ám, lạnh lùng nói: “Làm người không thể quá kiêu ngạo”.
Ngô Bình nói: “Ở đây không có chuyện của anh, cút đi, tôi tìm Hoàng Diên Lãng nói chuyện”.
Niên Phùng Thời lại càng cảm thấy Ngô Bình đang khoác lác, cậu căn bản chẳng phải đệ tử tinh anh gì mà chỉ là lấy thân phận ra để hù dọa mà thôi. Nghĩ như vậy, hắn cười lạnh: “Cậu bạn à, thị trưởng Hoàng là bạn của tôi, cậu muốn động đến ông ấy, phải hỏi xem tôi có đồng ý không mới được!”
Ngô Bình bật cười: “Anh đúng là tự dát vàng lên mặt”.
Niên Thời Phùng cười lạnh: “Là cậu tự đề cao chính mình thôi”.
Ngô Bình khẽ thở dài, cậu đứng yên bất động,
Niên Thời Phùng bỗng rơi vào ảo cảnh, ánh mắt đờ đãn, đứng lắc lư tại chỗ như đang tránh né thứ gì đó, ánh mắt cũng dần dần có vẻ kinh sợ.
Hoàng Diên Lãng nhìn mà ngây ngốc, bèn hỏi: “Cậu làm gì hắn vậy?”
Ngô Bình: “Hản chỉ là rơi vào ảo giác thôi, tôi có thể để hắn thoát ra bất kỳ lúc nào”.
Nói rồi, cậu ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3657789/chuong-5935.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.