Ngô Bình cũng không hứng thú với những chuyện này, nói: “Mặc kệ ông là người của ai, sau này lệnh của lão Nghiêm thì ông phải ưu tiên chấp hành trước. Đương nhiên, nếu không phải là chuyện gấp gáp thì ông cứ duy trì quan hệ với bên kia như cũ”. Hoàng Diên Lãng nói: “Vâng, tiểu nhân hiểu”. Ngô Bình uống ngụm trà, hỏi ông ta: “Ông là thị trưởng, lại đi nịnh bợ một đệ tử chân truyền như vậy, ông có chuyện gì cần nhờ sao?”
Hoàng Diên Lãng khẽ thở dài, nói: “Là con gái tiểu nhân bị bệnh nặng, cần một viên tiên đan kéo dài tính mạng”.
Ngô Bình cười lạnh: “Tiên đan? Đừng nói ông tổ chức tuyển tú một lần, cho dù ông nhận hắn là cha nuôi, hắn cũng không thể đưa tiên đan cho ông đâu”.
Hoàng Diên Lãng cúi đầu, nói: “Con gái tôi rất đáng thương, con bé lương thiện như vậy, tôi muốn con bé sống tiếp, cho dù chỉ có một phần cơ hội thì tôi cũng không thể từ bỏ!”
Lúc này, hai mắt Hoàng Diên Lãng ướt đẫm, lúc này ông ta không phải là thị trưởng mà chỉ là một người cha hy vọng con gái được sống mà thôi.
Ngô Bình im lặng một lúc rồi nói: “Bảo con gái ông qua đây, tôi xem có thể chữa được không”.
Hoàng Diên Lãng ngây người, hỏi: “Thống lĩnh đại nhân biết y thuật sao?”
Ngô Bình: “Biết đôi chút”.
Hoàng Diên Lãng vui mừng: “Vâng, tôi lập tức gọi con bé”.
Ông ta vội vàng đi, Ngô Bình lại vung tay lên, Niên Phùng Thời kia thoát khỏi ảo ảnh kia.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3657790/chuong-5936.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.