Chương trước
Chương sau
Từ Kiêu lập tức nhảy dựng lên, mang vẻ mặt tươi cười đi đến, đầu tiên là hàn huyên vài câu sau đó mời Từ Tuệ qua, nhưng Từ Tuệ lại cười từ chối.

Nhưng Từ Kiêu cũng rất biết ăn nói, hai ba câu đã khiến Từ Tuệ đồng ý, ngồi bên phải Hàn Băng Nghiên.

Ngô Bình cười nói: “Từ Tuệ, hôm nay tôi mời khách, cậu muốn ăn gì cứ thoải mái gọi”.

Từ Tuệ vội xua tay: “Không cần, gọi gì cũng được cả”.

Từ Kiêu nói: “Vậy tôi giúp cậu gọi món”.

Bốn người, gọi sáu món một canh với cả mấy cái bánh nướng nhỏ, vừa ăn vừa nói chuyện.

Từ Kiêu hỏi Từ Tuệ có phải cũng đến dùng cơm không, cô ấy nói: “Tôi có một phiếu giảm giá ở nhà hàng này, có thể miễn phí một bữa. Nhưng tôi chỉ có một mình, cảm thấy cũng lãng phí, vừa nấy cũng đang do dự có nên về căn tin ăn không”.

Nói rồi, cô ấy lấy tấm phiếu giảm giá rồi nói: “Lát nữa lúc tính tiền thì cứ dùng nó đi”. 

Ngô Bình nhìn, phiếu giảm giá này có thể được giảm một trăm năm mươi tệ, hơn nữa hóa đơn chỉ cần hơn hai trăm tệ là có thể dùng phiếu này rồi.

Cậu cười nói: “Không tệ, còn tiết kiệm được một trăm năm mươi tệ nữa, phải cảm ơn Từ Tuệ rÕI..

'Từ Tuệ kh cười: “Không có gì, dù sao một mình tôi cũng không dùng đến”.

Bốn người đang ăn cơm, bàn bên cạnh có ba nam hai nữ ngồi xuống, mấy người họ nói chuyện rất lớn tiếng, hai người đàn ông kia còn hút thuốc.

Một người đàn ông trong đó vừa ngồi xuống đã huênh hoang nói: “Nhị Cẩu, Báo Tử, không phải tôi nói, Đại Hổ ở phố Miêu lần trước ấy, nếu không phải anh Ba đứng ra nói chuyện thì tôi chắc chắn đánh gãy một tay nó rồi!”

Một cô gái cười nói: “Anh Sinh là mạnh nhất, bọn họ là thứ gì chứ!”

Người gọi là anh Sinh này, vừa hút thuốc vừa quay người khạc đờm, lại khạc ngay vào trên giày 'Từ Kiêu. Gã ta nhìn thấy nhưng lập tức quay mặt đi, giống như chuyện không liên quan gì đến gã ta. 

Từ Kiêu tức giận nói: “Anh mù rồi à?”

Cái người gọi là “anh Sinh” kia lập tức đứng dậy, trừng mắt nhìn Từ Kiêu.

'Từ Kiêu cũng không sợ, cũng đứng dậy theo, cậu ta còn cao hơn đối phương một cái đầu.

“Nhóc cao, có biết ông đây là ai không?”

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Cho dù anh là ai thì khạc nhổ đều là chuyện bất lịch sự, anh xin lỗi ngay bây giờ, tôi có thể không truy cứu”.


Vừa nấy lúc Ngô Bình dùng sức mạnh, “anh Sinh” đã rất kinh ngạc, gã ta vừa lau miệng vừa đi ra ngoài, lạnh lùng nói: “Cứ chờ đấy!”

Anh Sinh này dẫn người rời đi, Từ Tuệ có chút lo lắng, nói: “Ngô Bình, chúng ta cũng đi đi, chắc chắn anh ta sẽ tìm người đến giúp”.

 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.