Hàn Băng Nghiên lại không hề lo lắng, nói: “Loại du côn này, anh Bình tôi một tay cũng đánh được năm trăm người, nhiều hơn cũng vô dụng”.
'Từ Kiêu nhếch miệng cười: “Đúng vậy, không cần sợ bọn họ, nào, tiếp tục ăn cơm đi”.
Ăn cơm cũng gần xong, Ngô Bình đi thanh toán, sau đó mấy người họ rời khỏi nhà hàng.
Ra khỏi nhà hàng thì lại có mười mấy kẻ vây bọn họ lại, một người trong đó chính là “anh Sinh” lúc nấy. Lúc này, trong tay đám người này còn cầm cả gậy gộc và dao găm, ánh mắt người nào cũng hung ác.
“Anh Sinh” kia lạnh lùng nói: “Nhóc con, mày ăn sạch cứt chó dưới đất đi, rồi tao tha cho mày một mạng!" Nói rồi, gã ta chỉ vào bãi phân chó đen ngòm, trông có vẻ là gã ta cố ý để ở đó.
Ngô Bình liếc nhìn, khẽ nhíu mày nói: “Tôi đã tha cho anh đi rồi, anh lại còn quay lại tìm tôi. Tốt thôi, tôi thỏa mãn yêu cầu của anh vậy”.
Nói rồi, cậu vung một tay về phía “anh Sinh”, đám người xung quanh đồng loạt ra tay, nhưng tay bọn họ vừa mới nâng lên đã cảm thấy trong đầu vang lên một tiếng rầm, lập tức ngây ngốc tại chỗ.
“Anh Sinh” không kịp phản ứng thì bị Ngô Bình nắm tóc, bị đè vào bãi phân chó kia. Mùi vị kỳ quái xộc vào mũi và miệng, gã ta nôn ọe ra tiếng.
Nhưng Ngô Bình võ lên lưng gã ta một cái, gã ta không khống chế được đã hút đống phân vào bụng.
Ngô Bình cũng cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3657588/chuong-5734.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.