Chương trước
Chương sau
Ngô Bình ngây người, cái khiếu này cũng dễ mở quá rồi ấy chứ?

Kế tiếp, cậu lần lượt mở ra địa khiếu thứ hai, thứ ba. Chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủi mà Ngô Bình đả thông được hết bảy mươi hai địa khiếu. Bảy mươi hai địa khiếu, mỗi cái đều trào ra một năng lượng có hiệu quả khác nhau, tạo thành một luồng năng lượng thuần túy chui rèn tay chân trăm huyệt.

Sau đó, cậu lại dùng một tiếng mở ba mươi sáu thiên khiếu. Thiên khiếu khác địa khiếu, trong đi khiếu chứa đựng sức mạnh cơ thể, còn thiên khiếu có thể hấp thu sức mạnh trong vũ trụ và linh khí trong đất trời sử dụng cho mình!

Sau khi mở ra ba mươi sáu thiên khiếu, Ngô Bình cảm giác được có ba mươi sáu loại năng lượng trong đất trời cuồn cuộn chui vào trong cơ thể và thần hồn mình. Chẳng mấy chốc, cậu đã bước vào cảnh giới tiếp theo là tiểu luyện hình.

Tiểu luyện hình này là khiến sức mạnh trong khiếu chui rèn cả người một thời gian ngắn để đạt tới cường hóa thể chất.

Tu sĩ bình thường có thể có ba hay năm loại sức mạnh, còn Ngô Bình lại có bảy mươi hai loại! Sức mạnh ấy cực kỳ to lớn, trong cơ thể cậu không ngừng bài tiết ra mồ hôi hôi thối, người cũng liên tục chạy vào nhà vệ sinh. 

Đến bảy giờ rưỡi, cơ thể Ngô Bình mới không còn bài tiết chất bẩn nữa. Lúc này, cậu cảm giác cả người tràn ngập sức mạnh.

Bỗng dưng, cậu nhận được điện thoại của Hàn Băng Nghiên.

"Anh Bình, sao anh không đến lớp tự học buổi chiều?"

Ngô Bình đáp: "Anh xin nghỉ rồi, đang ở nhà nè". Hàn Băng Nghiên: "Không sao chứ?” Ngô Bình cười đáp: "Không sao".

Hàn Băng Nghiên: "Vậy đêm nay anh rảnh không, em muốn mời anh đến nhà chơi".

Ngô Bình nhìn đồng hồ: "Ừ, được. Mười phút nữa anh đến".

Hàn Băng Nghiên vui vẻ nói: "Anh biết nhà em ở đâu không, em chờ anh trước cửa nhé".

Ngô Bình gọi một chiếc xe đến nhà Hàn Băng Nghiên, vừa đến cửa quả nhiên nhìn thấy Hàn Băng Nghiên đang đứng đó chờ mình. 

Ngô Bình đến chơi, xách theo hai chai rượu vang làm quà. Rượu này là một đồng đội của Ngô Đại Thái tặng, nói là một loại rượu ngoại nổi tiếng. Mười mấy năm trước, một chai có thể bán được cả hai, ba nghìn tệ.

"Băng Nghiên, anh có mang cho chú hai chai rượu vang nè".

Hàn Băng Nghiên cười nói: "Khách sáo như vậy chỉ, có điều, bố em đúng là thích rượu vang, ông ấy chắc chắn sẽ thích. Đi thôi, bọn họ đang chờ chúng ta trong nhà đó".

Sau khi tiến vào khu nhà giàu, đi khoảng mấy trăm mét là thấy một cái biệt thự. Chúng đều có sân trước sân sau, ba lầu, hai hầm ngầm, chiếm diện tích ít nhất cũng ba trăm mét vuông. Diện tích mỗi tầng cũng hơn trăm mét vuông.

Ngô Bình: "Nhà của em to ghê". Hàn Băng Nghiên cười nói: "Đây là nhà mới, nhà

cũ là một căn biệt thự trên núi, song, nơi đó đang sửa nên nhà em bèn đến đây ở".

Ngô Bình: "Căn trên núi còn to hơn à?” 

Hàn Băng Nghiên đáp: "Cũng tạm, lớn hơn căn này một chút".

Hai người đi vào nhà, bố Hàn Băng Nghiên là Hàn Chí Thành đang tập vung gậy trong phòng khách, thấy Ngô Bình thì thả gậy đánh golf xuống cười chào hỏi: "Tiểu Ngô à, mau ngồi đi cháu".

Ngô Bình vội vàng chào hỏi rồi ngồi xuống sô pha. Mẹ Hàn bảo người hầu cầm trái cây lên cười bảo: "Tiểu Ngô, ăn trái cây trước đi".

"Cảm ơn cô", Ngô Bình cũng không khách sáo, cầm lấy một chùm nho ăn.

Hàn Chí Thành: "Tiểu Ngô, chú nghe Băng Nghiên nói cuộc thi lần trước cháu thi khá tốt, là người đứng đầu toàn thành phố?"

Ngô Bình đáp: "Vâng thưa chú, cháu làm cũng được".


Trong quá trình nói chuyện với nhau, Ngô Bình phát hiện vầng trán của Hàn Chí Thành hơi tái, vì ánh đèn nên người bình thường không nhìn ra. Tình trạng này khiến cậu nghĩ đến một chứng bệnh.

Bấy giờ, mẹ Hàn hỏi: "Tiểu Ngô, cháu tính học ngành gì?"

 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.