Ngô Ngọc Thu vui mừng: “Vậy sao? Nhất toàn thành à, cháu trai nhà cô, cháu giỏi thật!”. Bà ấy vui mừng ôm lấy Ngô Bình, thơm mạnh một cái lên mặt cậu.
Ngô Bình cười nói: “Cháu là cháu trai cô, thành tích học tập kém được sao?”
Ngô Ngọc Thu cười ha ha, rồi lại đẩy tiền về: “Anh à, nhà hàng em kiếm được cũng không tệ, tiền thì không vội trả. Năm sau Tiểu Bình cũng lên đại học rồi, nhiều thứ cần phải dùng tiền nữa”.
Ngô Bình vội đẩy tiền qua: “Cô à, bây giờ cháu đã có học bổng, lên đến đại học, cháu cam đoan không dùng một đồng nào từ trong nhà, thậm chí còn có thể kiếm được tiền".
Cứ từ chối đôi ba lần, cuối cùng Ngô Ngọc Thu mới nhận lấy tiền, nhưng lại lấy ra năm mươi nghìn bỏ vào trong tay Ngô Bình, cười nói: “Tiểu Bình, thành tích cháu tốt như vậy, lại đang lúc phát triển thể chất, không nên khiến bản thân mệt mỏi. Tiền này là tiền tiêu vặt cô cho cháu, cháu muốn mua quần áo giày dép gì, muốn ăn gì, cứ lấy mà mua”.
Ngô Đại Hưng vội nói: “Vậy sao được. Ngọc Thu, tiền em kiếm cũng chẳng dễ gì, Tiểu Bân cũng sắp học đại học rồi, chẳng phải cũng cần dùng tiền sao?”
Ngô Ngọc Thu nói: “Ôi, với cái thành tích hơn hai trăm điểm của nó ấy à, thi đậu được trường nào chứ, em cũng không mong đợi gì”.
Ngô Bình có một cậu em họ, nhỏ hơn cậu một tuổi tên Trương Bân, từ nhỏ đã nghịch ngợm, bây giờ đang học lớp mười một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3657554/chuong-5700.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.