Ngô Bình đang suy nghĩ về tình trạng của Hàn Chí Thành nên thuận miệng đáp: "Học y, cháu rất thích y học".
Hàn Chí Thành lập tức hứng thú: "Vậy hả, cháu biết khám chữa bệnh?”
Ngô Bình gật đầu: "Có tự học một chút".
Cậu nhân cơ hội nói: "Chú, hay là cháu bắt mạch thử cho chú nhé?"
Hàn Chí Thành cười đáp: "Được thôi, chú đang định đi kiểm tra sức khỏe nè, cháu khám thử cho chú đi".
Ngô Bình ngồi sang, vươn tay đặt lên cổ tay Hàn Chí Thành. Khi bắt mạch thì có càng nhiều ký ức xuất hiện trong đầu, cậu lập tức cảm nhận được cơ thể Hàn Chí Thành xảy ra vấn đề.
Cậu lại đổi tay khác bắt mạch, mấy phút sau bèn hỏi: "Có phải thỉnh thoảng chú sẽ cảm thấy hoảng hốt. Một giây trước còn đang làm chuyện gì đó, một giây sau đã cảm thấy như trôi qua mấy đời rồi đúng không?"
Hàn Chí Thành ngẩn ra, lập tức gật đầu: "Đúng là có tình trạng đấy. Đặc biệt là nửa năm gần đây, mỗi ngày đều sẽ xảy ra một lần. Có điều, chú có hỏi một bác sĩ, người ta nói tình huống ấy rất bình thường".
Ngô Bình tiếp tục hỏi: "Có phải buổi tối, lúc ngủ sẽ chìm vào trong mộng mị không thể tỉnh lại, mãi đến khi tác động bên ngoài đánh thức?"
Hàn Chí Thành lại gật đầu: 'Đúng vậy, cứ cách dăm ba bữa sẽ xảy ra một lần. Tiểu Ngô, cháu cũng giỏi ghê, cái này cũng biết được à?"
Ngô Bình: "Vả lại, phải hơn một giờ sáng chú mới ngủ được. Trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3657556/chuong-5702.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.