Chương trước
Chương sau
Ngô Bình hỏi: “Hàn trưởng lão biết đây là chân dược gì không?

Hàn Tố Lan đáp: “Đây là cây Xà Thần, quả của nó là quả Xà Thần. Rắn bình thường mà ăn được quả này thì sẽ lập tức. tiến hoá thành xà yêu, ngoài ra quả Xà Thần còn là chân dược cấp mười nên có rất nhiều công dụng”.

Ngô Bình ngoảnh ra nhìn thì thấy trên đỉnh cây Xà Thần đã kết bảy trái, trông quả này giống quả táo, nhưng có màu lam và được rất nhiều rắn ở phía dưới bảo vệ.

Hàn Tố Lan: “Công tử trông không giống tu tĩ ở Đại Ngũ Hành Giới”.

Ngô Bình: “Tôi là đệ tử của Ngạo Thế Đan Tông”.

Hàn Tố Lan sáng mắt lên: “Ra là thầy luyện đan của Ngạo. Thế Đan Tông, hân hạnh!”

Ngô Bình: “Để tôi đi thử xem có hái được quả ấy không nào”.

Dứt lời, anh thi triển đạo lực màu xanh lam của 12 đạo lực, có thể đã như một làn khói rồi bay lên trên ngọn cây. Anh vươn tay hái hết cả bảy trái Xà Thần, sau đó làn khói biến mất, còn Ngô Bình đã quay về chỗ cũ.

Thấy thế, Hàn Tố Lan tròn mắt ra nhìn rồi nói: “Độn thuật của công tử thật thần kỳ, tôi từng thấy đại năng Đạo cảnh thi triển, đúng kiểu đi không ai biết, đến không ai hay”.

Ngô Bình lấy một trái Xà Thần ra rồi nói: “Quả này do mọi người phát hiện nên tôi tặng mọi người một quả”.

Hàn Tố Lan vội nói: “Thế này thì ngại quá, công tử đã cứu mạng chúng tôi, tôi cảm kích còn không kịp, sao giờ dám lấy thứ quý giá thế này”.

Ngô Bình cười nói: “Gặp gỡ là duyên, vậy là chúng ta có duyên với nhau rồi'.

Liễu Tâm Nhu nhận lấy quả Xà Thần rồi nói: “Công tử, 'Tâm Nhu sẽ ghi nhớ mãi ơn của công tử”.

Ngô Bình nói: “Tôi phải xuống dưới xem tiếp, tạm biệ nói rồi, anh hoá thành một làn khói rồi biến mất.

Liễu Tâm Nhu ngẩn ngơ nhìn rồi nói: “Mẹ ơi, con quên không hỏi tên anh ấy rồi”.

Hàn Tố Lan: “Nếu đã có duyên thì chắc chẳn sẽ gặp lại, tìm được quả thần, chúng ta có thể về bẩm báo rồi”.

Về phần Ngô Bình, anh tiếp tục đi xuống sâu bên dưới để tìm kiếm, ở đây có lượng lớn chân dược nên lấy được cây nào. là anh lấy bằng hết.

Loáng cái, anh đã xuống tới vị trí sâu 8000 mét, anh bắt đầu cảm thấy sức ép cực lơn ở đây, sức mạnh trong cơ thể gần như không thể thi triển được nữa. May mà anh có 12 loại đạo lực nên sức ép cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến anh.

Sau khi Ngô Bình hái được cả trăm cây chân dược và bảy, tám mươi cây linh dược cấp 12 ở đây, Thiên Khanh chợt có một luồng khí tức khủng bố. Ngô Bình có dự cảm không lành nên nhanh chóng rời đi.


Anh vừa về thì đã thấy có cả đống người cùng một hàng thi thể lạnh băng xếp trước cửa Thái Chân Môn. Mạc Thiên Sầu đang đứng cạnh cửa cau có mặt mày, đứng cạnh ông ấy là một cậu thiếu niên khoảng 17, 18 tuổi đang nhìn nhóm người kia băng đôi mắt sắc lạnh.

Một tu sĩ trung niên trong đám kia lạnh giọng nói: “Mạc Thiên Sầu, đệ tử của Thái Chân Môn các người cũng vô pháp. vô thiên quá đấy, dám giết hai đệ tử của Kim Lân Môn tôi”.

Mạc Thiên Sầu vội nói: “Hỉ chưởng môn, ông bình tĩnh đã, chúng ta phải làm rõ nguyên nhân rồi mới kết luận được”.

“Kết luận cái con khi!”, Hỉ chưởng môn kia giận dữ nói: “Mau giao hung thủ ra đây rồi muốn nói gì thì nói, nếu ông bao che thì chúng tôi sẽ dùng vũ lực”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.