Chương trước
Chương sau
Người đàn ông tái mặt nói: “Sư thúc, chuyện gì vậy ạ?” Người phụ nữ trầm giọng nói: “Đừng cử động!”

Chờ mọi người bình tĩnh lại, con rắn không còn quấn chặt nữa. Trong đó có một cô gái áo trắng rất xinh đẹp, cô ấy khẽ hỏi: “Mẹ, sao con không nhìn thấy gì?”

Người phụ nữ thở dài nói: “Nhu Nhi, đừng sợ, mẹ sẽ nghĩ cách".

Ngô Bình cười thầm, bà ấy đòi nghĩ cách thế nào? Anh thoáng do dự rồi lặng lẽ tiến tới gần, sau đó rút Thái Nhất Đạo. Kiếm ra chém đứt con rẳn quấn lấy Nhu Nhi, sau đó nhanh chóng kéo cô ấy về phía mình.

Sau khi thoát khỏi cái cây, cô gái ngạc nhiên nhìn Ngô Bình rồi hỏi: “Anh là ai?”

Ngô Bình: “Thế mà cũng hỏi, tôi là người cứu cô đấy”.

Cô gái bình tĩnh lại rồi nói: “Công tử, xin anh hãy cứu mẹ tôi”.

Ngô Bình: “Không phải sợ, họ sẽ không chết ngay được

đâu. Tôi hỏi cô, các người là ai? Sao dám chạy xuống chỗ sâu thế này?”

Cô gái: “Chúng tôi là người của vũ trụ chính, mẹ tôi là trưởng lão của Minh Nguyệt Tông, còn lại là sư huynh và sư thúc của tôi”.

Ngô Bình: “Mẹ cô có tu vi thế nào?”

“Tu sĩ cảnh giới Thần Môn”.

Cảnh giới Thần Môn là tầng thứ tám của Thần Thông, so ra còn cao hơn Tả Thiên Thu hai bậc. Tiếc là bà ấy đã gặp phải chân dược cấp mười vô cùng khó chơi.

“Minh Nguyệt Tông ở đâu?”, Ngô Bình hỏi tiếp.

Cô gái: “Ở Tiên Giới Nguyên Sử, đó là môn phái bảy sao”.

Ngô Bình: “Môn phái bảy sao ư? Ở đó chia cấp môn phái theo sao à?”

Cô gái gật đầu: “Đúng thế, tất cả các môn phái đều được hoàng triều Thái Sử sắc phong, sao càng cao thì địa vị càng lớn".

Ngô Bình: “Hoàng triều Nguyên Sử khống chế cả Tiên Giới

Nguyên Sử

Cô gái: “Gần như thế, hoàng thất của hoàng triều thật ra là hậu duệ của Nguyên Sử Đạo Tôn, vì thế không ai có thể khiêu chiến quyền uy của họ”.

Ngô Bình nghĩ tới một chuyện nên hỏi: “Cô có biết Ngạo 'Thế Đan Tông không?”

Cô gái gật đầu: “Có, đó cũng là một môn phái cấp bảy. Nơi đó rất giỏi luyện đan, tầm ảnh hưởng còn cao hơn Minh Nguyệt Tông của chúng tôi một chút”.

Ngô Bình gật gù: “Cô chờ đấy, tôi sẽ đi cứu mẹ cô”. Dứt lời, anh tiếp tục vung kiếm chém rằn. Người phụ nữ có thực lực phi phàm, vừa thoát một cái là bà ấy chạy ra xa ngay.

“Cảm ơn công tử đã ứng cứu”, tuy hơi kinh ngạc, nhưng bà ấy vẫn cảm ơn Ngô Bình.

Dứt lời, bà ấy lấy một đạo phù ra rồi vung lên, ngay sau đó thì biến mất. Tiếp theo, bà ấy đã cứu nốt mấy người còn lại, nhưng những người này đều đã bị rằn độc hút quá nhiều tinh khí nên giờ đang hôn mê.

Hàn Tố Lan thở dài nói: “Xem ra không nay không thể hái thuốc được rồi, đành về trước vậy”.

Liễu Tâm Nhu: “Mẹ, hôm khác mình quay lại vậy”.

Hàn Tố Lan: “Nhưng chân dược rất hiếm, lần sau quay lại không biết nó còn ở đây nữa không”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.