“Ai mà hò hét ở Thái Chân Môn ta thế hả?”
Một giọng nói vang lên, mọi người nhìn sang thì thấy là Ngô Bình đã về.
Vậu thiếu niên kia trông thấy Ngô Bình thì sáng mắt lên rồi gọi: “Sư huynh”.
Ngô Bình gật đầu, anh có ấn tượng với cậu thiếu niên này, hình như là đệ tử chân truyền Chu Thanh của Mạc Thiên Sầu. Cậu ấy có tư chất rất tốt, tuổi còn trẻ mà đã là tu sĩ Bí cảnh hậu kỳ rồi.
Hỉ chưởng môn cau mày nói: “Tôi đang nói chuyện với Mạc chưởng môn, cậu là cái thá gì mà chen lời vào hả?”
Ngô Bình thờ ơ nói: “Chưởng môn có việc thì đệ tử cũng phải tham gia chứ”,
Anh nhìn ba thi thể kia rồi hỏi cậu thiếu niên Chu Thanh: “Có chuyện gì thế?”
Chu Thanh đáp: “Thưa sư huynh, em và một sư tỷ ra ngoài thì ba người này thấy sư tỷ xinh đẹp nên đã nổi ý đồ xấu, định giết em ở chỗ vắng để bắt sư tỷ đi. Em đã liều mạng phản công và giết bọn họ. Em đã bẩm báo chuyện này với trưởng lão ngay sau khi về rồi ạ”.
Ngô Bình cười lạnh: “Đệ tử của Kim Lân Môn đúng là lũ vô dụng, ba người mà không đánh được một sư đệ của tôi, thế mà còn mặt dày đến đây ăn vạ?”
Hỉ chưởng môn tức tối nói: “Cậu ta nguy biện, rõ ràng là cậu ta đã giết ba đệ tử của tôi vô cớ”.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Đệ tử vô sỉ, chưởng môn còn bất nhân hơn. Được rồi, không cần nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3657343/chuong-5489.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.