Chương trước
Chương sau
Ngô Bình: “Có cái nhà họ Đà cỏn con thì làm gì được tôi?”  

 

Tên đầu trọc: “Giỏi, cứ chờ đấy”.  

 

Gã chạy lại về phía tam thiếu gia kia, nhưng vừa định nói thì tam thiếu gia đã giành trước: “Ta nghe thấy hết rồi. Ngô Bình là đệ tử tinh anh của Huyền Minh Giáo đấy, ha ha, hắn tưởng mình là đệ tử tinh anh thì có thể coi thường nhà họ Đà chắc?”  

 

Tam thiếu gia xuống ngựa rồi đi thẳng về phía Ngô Bình, sau đó tươi cười nói: “Ngô sư huynh, nghe danh đã lâu”.  

 

Ngô Bình: “Trông anh thế này chắc cũng đến đón dâu hả?”  

 

Tam thiếu gia: “Đúng, tôi đang đến đón Ngọc Tiên Kiều, không ngờ lại gặp sư huynh”.  

 



Ngô Bình: “Thế à?”  

 

Anh hỏi Ngọc Tiên Kiều: “Tiên Kiều, sao lại có người đến đón em tiếp thế này, em định lấy hai người một lúc à?”  

 

Ngọc Tiên Kiều: “Chồng, em không muốn gả vào nhà họ Đà đâu, là họ ép em, còn nhà em không dám chống lại. May mà có anh đến, không thì em nhảy vào hố lửa rồi”.  

 

Tam thiếu gia: “Ngọc Tiên Kiều, cô nói gì thế hả?”  

 

Ngô Bình sầm mặt nói: “Họ Đà kia, hò hét với ai thế hả? Có biết cô ấy là vợ tôi không?”  

 

Tam thiếu gia không thể nhịn được nữa nên gào lên: “Họ Ngô kia, đừng có không biết điều! Anh tưởng mình là đệ tử tinh anh thì giỏi lắm hả? Có biết bác họ tôi là ai không?”  

 

Ngô Bình: “Liên quan gì đến tôi? Giờ anh xin lỗi vợ tôi mau, không thì đừng có trách”.  

 

Tam thiếu gia: “Đúng là ngông cuồng! Người khác sợ anh nhưng tôi thì không đâu”.  

 

Dứt lời, hắn lấy một đạo phù ra rồi đập vào người, toàn thân hắn lập tức phát sáng, khí tức cũng trở nên bức người.  

 

Ngô Bình bình thản nói: “Có trò mèo mà định doạ ai?”  

 

Tam thiếu gia: “Đây là Đại Lực Kim Cương Phù, giờ tôi đã có thực lực ngang với tu sĩ Thần Thông tầng thứ ba, xem một quyền của tôi đây”.  

 

Dứt lời, hắn hét lên rồi tấn công Ngô Bình.  

 

Ngô Bình giơ một tay lên đỡ, tam thiếu gia đã bay ra xa rồi ngã xuống đất, tay hắn bị gãy, mặt thì tái nhợt, toàn thân run rẩy.  

 

Ngô Bình đi tới gần rồi nói: “Về bảo với bố anh nếu không phục thì cứ đến đỉnh Cô Tú tìm tôi”, dứt lời, anh đỡ Ngọc Tiên Kiều lên kiệu rồi nghênh ngang bỏ đi.

Kiệu đi được một đoạn rồi, Ngô Bình mới buông Ngọc Tiên Kiều ra rồi nói: “Cô về tạm Huyền Minh Giáo với tôi một thời gian nhé”.  


 

Mặt khác, gia chủ của nhà họ Đà là trưởng lão Đà Điên của Huyền Minh Giáo cũng đã nhận được tin. Lúc này, tam thiếu gia đang quỳ dưới đất rồi khóc lóc nói: “Bố, tên Ngô Bình đó đúng là ức hiếp người quá đáng, hắn chẳng coi bố ra gì cả nên dám cướp vợ của con trước mặt bao người, đúng là không thể chấp nhận được”.  

 

Đà Điên cũng là người có máu mặt ở Huyền Minh Giáo, vì là cháu ruột của vợ giáo chủ thì sao có thể nuốt trôi cục tức này được? Ông ta hừ lạnh nói: “Đúng là đồ vô dụng, nín đi! Ở chỗ mình vốn có truyền thống cướp dâu mà, con không có bản lĩnh thì còn trách ai?” 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.