Chương trước
Chương sau
Thực lực của cảnh giới thứ sáu này tương đương với cảnh giới Đại Thánh của anh, vì thế anh tu luyện không gặp khó khăn gì. Nhưng nếu muốn tu luyện tiếp các tầng phía sau thì độ khó sẽ tăng lên gấp nhiều lần.

Mọi người thấy Ngô Bình ngồi tu luyện thì đều đứng yên lặng ở một bên, không dám làm phiền anh.

Đột nhiên, Ngô Bình mở mắt, Vạn Giới Chí Tôn Công ở tầng thứ sáu đã khiến anh hiểu rõ về bản chất của công pháp này, anh mỉm cười rồi nói: “Bây giờ, tôi sẽ truyền cho mọi người một bộ công pháp độc nhất vô nhị có tên là Cửu Thiên Huyền Công”.

Cửu Thiên Huyền Công này là công pháp anh tóm gọn từ Vạn Giới Chí Tôn Công, độ khó đã được giảm xuống, nhưng uy lực vẫn vậy. Nếu có thể luyện thành thì uy lực cuối cùng không thua gì Thiên Cực Kiếm Kinh.

Anh gọi Ly Mộng tiên tử đến rồi nói: “Tiên tử, bây giờ tôi sẽ thay đổi thể chất của tiên tử, khiến tiên tử có thể nhanh chóng tu luyện nửa đầu của công pháp”.

Dứt lời, anh ấn tay lên đỉnh đầu của Ly Mộng tiên tử, một luồng sức mạnh diệu kỳ tiến vào người bà ấy, bắt đầu thay đổi cả thể xác và tinh thần của Ly Mộng tiên tử.

Một tiếng sau, Ngô Bình thả tay ra, Ly Mộng tiên tử ngồi xếp bằng xuống đất rồi cảm nhận sự biến hoá trong người mình, đồng thời tu luyện Cửu Thiên Huyền Công mà Ngô Bình vừa truyền cho.

Sau đó, Ngô Bình lại truyền công pháp này cho Đinh Nhu, giúp cả hai sư đồ họ cùng tu luyện.

Kiểu thay đổi thể chất này rất tốn tinh lực, sau khi giúp họ xong, Ngô Bình phải nghỉ ngơi một lúc.

Nhưng bây giờ chưa phải lúc để anh nghỉ ngơi nên anh đã nói với mọi người: “Họ sẽ tỉnh lại trong hai đến ba ngày tới, mọi người hãy trông coi cẩn thận, tôi đi trước đây”.

Ngô Bình rời khỏi Âm Dương Cốc rồi đến Đan Vương lâu ở đế quốc Thiên Võ để đưa hết đan dược luyện chế trong mấy ngày qua cho Lãnh Như Yên.

Đan Vương lâu ở đây đã đi vào hoạt động, ngày nào cũng đông nghịt khách. Vì thế, Đường Tử Di đã gọi Lãnh Như Yên tới hỗ trợ, cô ấy am hiểu việc kinh doanh nên có thể dễ dàng quản lý nơi này.

Lãnh Như Yên thấy Ngô Bình đến thì cười nói: “Huyền Bình, may mà anh đến, không thì đang thiếu hàng để bán đây”.

Ngô Bình gật đầu: “Bán đan dược có lợi nhuận cao nên chúng ta phải tranh thủ”.

Lãnh Như Yên: “Ý anh là mấy nữa sẽ không bán được giá nữa ư?”

Ngô Bình cười nói: “Đương nhiên, cái gì hiếm thì mới quý. Em xem đi, ngày nào chúng ta cũng bán một lượng lớn đan dược ra. Chưa chắc đã có người uống hết đan dược mua về, mà mua về tích trữ, thậm chí làm bảo vật trong nhà. Cứ thế thì lâu dần, đan dược sẽ mất giá”.

Lãnh Như Yên hiểu ngay: “Ừm, xem ra chúng ta cần chuẩn bị nhanh thôi”.

Ngô Bình: “Sau này, mỗi năm mình sẽ đổi mới một phần ba đan dược một lần, thế thì cứ ba năm chúng ta lại có loại hàng mới, như vậy sẽ không bị mất giá trị của hàng hoá”.

Lãnh Như Yên: “Cách này hay! Thế thì anh chịu khó chút vậy. Em chỉ lo anh dành nhiều thời gian để luyện đan quá thì ảnh hưởng đến việc tu hành thôi”.

Ngô Bình: “Có ảnh hưởng cũng phải chịu, vì trước mắt kiếm tiền là quan trọng nhất”.

Nói rồi, anh chợt nhớ đến một chuyện nên chuyển chủ đề: “Như Yên, anh chuẩn bị bồi dưỡng cả nghìn Thánh Nhân, hay em làm Thánh Nhân đầu tiên được anh bồi dưỡng đi?”

Lãnh Như Yên ngẩn ra: “Em có thể làm Thánh Nhân ư?”

Ngô Bình cười nói: “Vào thời trư thánh trị thế, có nhiều Thánh Nhân đều do Đại Thánh tạo ra. Dù em chỉ có tư chất và xương cốt bình thường thì anh cũng có thể biến em thành Thánh Nhân được, đó là tài năng của Đại Thánh”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.