Chương trước
Chương sau
Lãnh Như Yên: “Huyền Bình, sao bảo con người đều có số cả rồi cơ mà?”

Ngô Bình: “Ừ, nhưng khi anh tu luyện trước kia đã trải qua cảnh giới Đoạt Thiên, tiến vào cảnh giới Thiên Mệnh rồi, vì thế nếu anh muốn biến em thành Thánh Nhân thì em sẽ là Thánh Nhân”.

Lãnh Như Yên hít sâu một hơi rồi nói: “Được, em đồng ý”.

Họ đã là của nhau thì đương nhiên không thể nước phù sa chảy ra ruộng ngoài, vì thế Lãnh Như Yên không thể từ bỏ cơ hội tốt này.

Ngô Bình: “Giờ anh đưa em đến thánh đường luôn”.

Anh vừa nói dứt câu thì Lãnh Như Yên đã biến mất, sau đó xuất hiện trong một thánh đường cùng anh, họ đã tiến vào một không gian đầy ánh sáng.

Khi được các luồng sáng ấy bao phủ, có thể và tinh thần của Lãnh Như Yên đã bắt đầu tiến hoá mãnh liệt.

Ngô Bình dùng bản lĩnh của Đại Thánh rồi truyền một phần thánh lực sang cho Lãnh Như Yên, đồng thời mượn thánh đường để nâng cao thể xác và tinh thần của cô ấy. Nhờ đó, dù Lãnh Như Yên có là một viên đá bình thường thì cũng có thể dễ dàng tiến vào cảnh giới Thánh.

Đương nhiên Ngô Bình cũng hao tổn một phần thánh lực vì giúp Lãnh Như Yên, có lẽ hơn một năm sau anh cũng khó mà lấy lại được. Điều này khiến Ngô Bình không thể liên tục bồi dưỡng Thánh Nhân, dẫu sao từ xưa đến nay Đại Thánh mạnh nhất cũng chỉ bồi dưỡng được 800 Thánh Nhân mà thôi, chứ chưa thể đạt đến con số 1000 như anh dự định.

Thời gian ở thánh đường khác với bên ngoài, Lãnh Như Yên ở đây ba năm thì bên ngoài mới qua một ngày. Trong thời gian này, cô ấy không ngừng tu luyện, rèn luyện hình thể, nâng cao tinh thần và tu luyện công pháp Thánh đạo mà Ngô Bình truyền thụ cho.

Cuối cùng, cô ấy đã trở thành một Thánh Nhân trong năm thứ ba, hơn nữa còn đạt đến tầng thứ hai của cảnh giới là Thánh Linh.

Sau khi rời khỏi thánh đường, quanh người Lãnh Như Yên đã toả ra thánh uy cực mạnh. Lần này, khi cô ấy nhìn Ngô Bình thì thấy anh uy nghi khác lạ. Ngô Bình của lúc này cao vạn trượng, đầu đội trời chân đạp đất, toàn thân ánh lên lửa thánh màu vàng, phái sau có thánh quang huy hoàng, dường như trong cơ thể anh đang che giấu một sức mạnh vô tận, khiến Lãnh Như Yên vừa nhìn đã phải hàng phục.

Lãnh Như Yên ngẩn ra rồi lẩm bẩm: “Huyền Bình, không ngờ anh mạnh thế đấy. Nếu không trở thành Thánh Nhân thì không bao giờ em thấy được rõ thực lực của anh”.

Ngô Bình cười nói: “Em cứ chịu khó tu luyện thì sau này cũng được như anh thôi”.

Lãnh Như Yên đi tới ôm anh rồi dịu dàng nói: “Bây giờ em mới biết đấy. Anh này, các chị em khác đều có con với anh rồi, hay chúng ta cũng sinh một tiểu Thánh đi?”

Ngô Bình sờ mũi rồi nói: “Ừ, sinh một tiểu Thánh Nhân cũng hay đấy!”

Lãnh Như Yên lập tức kéo anh vào phòng, một Thánh Nhân, một Đại Thánh cùng làm việc trai gái như bao cặp đôi bình thường khác.

Ngày hôm sau, Ngô Bình rời khỏi phòng rồi nói: “Như Yên, anh cũng dạy em cách luyện đan rồi, mấy ngày tới anh hãy luyện chế nhiều đan dược một chút, giờ anh phải đến Thái Thanh Tiên Giáo một chuyến”.

Chào Lãnh Như Yên xong, Ngô Bình về Côn Luân Kiếm Cung tìm Lam Hâm, sau đó cả hai cùng về Thái Thanh Tiên Giáo.

Phiêu Miểu tiên tử biết họ sắp đến nên đã chờ sẵn cùng với lão tổ Huyền Đô.

Đôi bên gặp mặt, Ngô Bình tiến lên hành lễ.

Lão tổ Huyền Đô cười nói: “Huyền Bình, con đến đúng lúc lắm, ta đang có chuyện cần nói với con đây”.

Ngô Bình: “Vâng ạ”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.