Chương trước
Chương sau
Sau khi thu nhỏ, Âm Dương Cốc chỉ to như bàn tay, Ngô Bình cầm nó rồi không khỏi khen ngợi về chất liệu tạo ra thứ này, bảo sao cốc chủ không nỡ đưa cho anh.

Thấy Ngô Bình đã cướp được Âm Dương Cốc, Đinh Nhu hỏi: “Bệ hạ, người định luyện hoá nó ạ?”

Ngô Bình: “Ừ, Âm Dương Cốc này được lắm, bên trong có đại trận phòng ngự. Luyện hoá nó thì cho Ngọc Nữ Môn chuyển đến đây”.

Dứt lời, đôi tay anh đã phát sáng rồi luyện hoá nó.

Tuy cấm chế của Âm Dương Cốc rất mạnh, nhưng Ngô Bình đã biết Âm Dương Đại Đạo từ lâu nên vẫn nhanh chóng luyện hoá nó thành công.

Sau đó, anh ném Âm Dương Cốc lên cao, nó rơi mạnh xuống một vùng vắng vẻ cách Ngọc Nữ Môn không xa.

Ầm!

Mặt đất rung chuyển, chín ngọn núi trỗi dậy, xung quanh lập tức có linh khí dồi dào.

Ngô Bình dẫn mọi người của Ngọc Nữ Môn vào đó.

Âm Dương Cốc rất lớn, dù Ngô Bình đã chuyển hết các toà nhà của Ngọc Nữ Môn đến đó thì cũng chỉ chiếm một diện tích rất nhỏ. Cả chín ngọn núi đều có đại trận, nhưng ba đại trận trong số đó chưa được tạo dựng xong, tạm thời chỉ có sáu đại trận đã xong bước đầu rồi thôi.

Các đệ tử nữ nhìn ngó xung quanh thì thấy linh khí ở nơi này rất dồi dào, phong cảnh thì tuyệt đẹp, tóm lại là hơn vị trí lúc trước của họ rất nhiều.

Trong Âm Dương Cốc có đủ các cung điện to nhỏ, ít cũng phải đến cả nghìn cái. Ngoài ra, trên chín ngọn núi cũng có một phong cách kiến trúc và phong cảnh riêng.

Ví dụ, có một ngọn núi trồng toàn trúc, ngọn núi khác thì toàn thác nước rồi hình thành một đầm nước khổng lồ.

Âm Dương Cốc tự hình thành một thế giới riêng, nhưng không đóng kín nên nước ở bên ngoài vẫn chảy vào được, mà nước bên trong cũng có thể chảy ra ngoài.

Ly Mộng tiên tử mừng rỡ nói: “Có Âm Dương Cốc này rồi thì Ngọc Nữ Môn sẽ đứng vững cả chục nghìn năm”.

Ngô Bình: “Nếu biết cách sử dụng thì cả trăm nghìn năm cũng không thành vấn đề”.

Ly Mộng tiên tử khẽ thở dài: “Tiếc là truyền thừa của Ngọc Nữ Môn quá tầm thường, tôi đã vất vả tu luyện ở nửa đời người mà tu vi cũng chỉ đến vậy mà thôi”.

Nghe bà ấy nói vậy, Ngô Bình nghĩ tới một chuyện. Cách đây không lâu, anh đã lấy được một hạt châu ở Cự Linh Môn, đây là một bộ công pháp thiên phẩm, mỗi người sẽ nhìn thấy một bối cảnh khác nhau.

Vì anh đã có tu vi cao rồi nên có thể nhìn thấy bản chất của nó.

Vì thế, anh đã lấy hạt châu ra rồi truyền sức mạnh vào, hạt châu lập tức biến thành một sức mạnh vô thượng thần kỳ, sau đó chui vào trong người anh.

Ngô Bình nhắm mắt lại một lúc thì đã có lý giải bước đầu về bộ công pháp này, nó có tên là Vạn Giới Chí Tôn Công – một cái tên nghe rất oách, nhưng uy lực thậm chí còn ác chiến hơn tên gọi.

Trước kia, khi cảm ngộ một bộ công pháp thiên phẩm khác là Thiên Cực Kiếm Kinh, Ngô Bình chỉ có thể quan sát từ một góc độ, nhưng giờ thì đã khác, tu vi của anh đã đủ cao, trí tuệ đủ lớn để nhìn thấu bản chất của bộ công pháp này rồi.

Sức mạnh từ hạt châu biến thành đã trở thành nền móng để Ngô Bình tu luyện công pháp này, sức mạnh ấy vận chuyển một chu thiên trong người anh, từ đó anh lập tức đột phá tầng thứ nhất của công pháp ngay.

Vạn Giới Chí Tôn Công có 12 tầng, nhưng chỉ vài tiếng sau, Ngô Bình đã luyện đến tầng thứ ba. Sang ngày thứ hai, anh lại đột phá liên tiếp đến tầng thứ sáu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.