“Người ở trong mau ra chịu chết, không thì tôi sẽ san bằng cả Ngọc Nữ Môn!”
Ngô Bình cười lạnh nói: “Om sòm!”
Dứt lời, anh giơ tay phải lên chộp lên không, một bàn tay phát sáng đã phá tan lớp sương mù dày đặc và xé rách không gian, sau đó túm lấy ông lão đang ngồi tu luyện trên đài sen rồi lôi cổ xuống điện của Ngọc Nữ Môn.
Ông lão cố giãy giụa nhưng chỉ thấy đầu váng mắt hoa, chờ ông ta ngồi vững thì thấy Ngô Bình đang ngồi ở phía trước lạnh lùng nhìn mình. Luồng uy áp khủng khiếp từ anh khiến da đầu ông ta tê dại, trán thì mướt mồ hôi.
“Đại Thánh?”, ông ta hô lên.
Ngô Bình: “Ông là chủ của Âm Dương Cốc à?”
Ông lão vội vàng quỳ xuống nói: “Tiểu nhân là cốc chủ của Âm Dương Cốc, tham kiến Đại Thánh!”
Ngô Bình: “Ông dạy dỗ đệ tử kiểu gì mà cho họ đi khắp nơi làm bậy thế hả?”
Ông lão: “Là tiểu nhân dạy dỗ đệ tử không nghiêm, nhất định sẽ về nghiêm trị chúng nó ạ! Xin Đại Thánh bớt giận!”
Ngô Bình: “Dạy dỗ không nghiêm ư? Nếu không có tôi ở đây, chắc ông đã san bằng Ngọc Nữ Môn rồi còn gì?”
Ông lão tái mặt nói: “Tiểu nhân sai rồi ạ!”
Ngô Bình thờ ơ nói: “Sai đúng thì để nói sau, giờ tôi hỏi Âm Dương Cốc các ông có nguồn gốc thế nào?”
Ông lão: “Tiểu nhân vốn là tán tu ở Thiên Ngoại, Âm Dương Cốc là một món pháp bảo Động Thiên mà tôi luyện chế ra. Gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3485302/chuong-4359.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.