Ngô Bình đã bôn ba nhiều nơi nên lúc nào trên người cũng có ít đồ giá trị, anh lấy một miếng ngọc bội ra rồi nói: “Miếng ngọc bội này rất đáng giá, tôi thừa sức trả được bữa ăn này”.
Cậu thiếu niên thấy Ngô Bình định đổi miếng ngọc bội để mời mình ăn bữa này thì vội nói: “Anh ơi, thanh đao của em cũng đáng giá lắm, hay anh lấy nó mà đổi”.
Ngô Bình cười nói: “Thế sao được! Thanh đao này của cậu có lai lịch bất phàm, bán đi thì tiếc lắm!”
Cậu thiếu niên ngạc nhiên hỏi: “Anh biết điều ấy ư?”
Ngô Bình: “Không chỉ thanh đao mà ngay chính cậu cũng đỉnh lắm đấy, xưng hô sao nhỉ?”
Cậu thiếu niên: “Em là Trương Tinh Dã”.
Ngô Bình: “Tinh Dã, cậu có biết ngay khi tôi nhìn thấy cậu đã có cảm giác gì không?”
Trương Tinh Dã tò mò hỏi: “Anh có cảm giác gì?”
Ngô Bình: “Vừa nhìn, tôi cứ tưởng cậu chính là người anh em đã thất lạc nhiều năm của tôi, hai người trông giống nhau lắm”.
Trương Tinh Dã ngẩn ra: “Người anh em đó của anh đã đi đâu rồi?”
Ngô Bình: “Đây chỉ là một ví dụ chứng tỏ chúng ta rất có duyên thôi, à tôi là Ngô Bình”.
Trương Tinh Dã: “Anh Ngô, anh cũng là người đầu tiên ở thế giới này đối xử tốt với em”.
Ngô Bình cười nói: “Khách tu như cậu sẽ hơi khó sống ở đây”.
Trương Tinh Dã thở dài nói: “Lúc em mới đến đây, mọi người cũng khách sáo lắm, nhưng về sau thấy em không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3454761/chuong-4165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.