Ngô Bình: “Tôi chữa cho cậu, đổi lại, cậu đến Thiên Vệ của tôi làm thống lĩnh, thế nào?”
Trần Sư Ngã nhìn anh: “Cứ vậy mà tin tôi sao?”
Ngô Bình: “Không phải tôi tin cậu, mà là biết cậu không phải kẻ ngốc. Nếu như không ngốc thì sẽ biết làm việc cho tôi chỉ có lợi chứ không có hại”.
Trần Sư Ngã suy nghĩ một lúc, sau đó kiên định gật đầu: “Được! Nếu bệ hạ thật sự có thể chữa khỏi cho thần, sau này thần nguyện dốc sức vì người”.
Ngô Bình để Trần Sư Ngã lên trước. Cậu ta vừa mới lên đến đầu tàu, Ngô Bình đã đưa tay đánh xuống, lôi bóng đen mờ ảo ra khỏi thân thể Trần Sư Ngã.
Bóng đen trong tay anh vặn vẹo, dốc toàn lực phản kháng nhưng bị Ngô Bình dùng chớp đánh mấy lần, sau đó tan thành tro bụi.
Anh cau mày nói: “Là vu độc!”
Trần Sư Ngã cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, ngạc nhiên nói: “Khôi phục rồi, cảm ơn bệ hạ!”
Ngô Bình: “Đây là vu độc, loại độc này sẽ đánh cắp tư chất của bị người bị nhiễm, sau đó hủy hoại họ rồi chuyển hết tư chất sang cho kẻ khác”.
Trần Sư Ngã khẽ giật mình: “Bệ hạ nói là có người muốn hại thần, lợi dụng vu độc chuyển thiên phú của thần sang người khác?”
Ngô Bình: “Có thể hiểu như vậy. Nếu không có gì bất ngờ, trong tộc nhân của cậu sẽ ra đời một vị thiên kiêu”.
Trần Sư Ngã nghiến răng, tức giận: “Tôi với bọn chúng không độ trời chung!”
Ngô Bình: “May
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3454252/chuong-3923.html