Hỏa Hoàng Nhi cảm thấy khá nhạt nhẽo, cô bé vốn muốn đánh một trận ra trò, không ngờ rằng cái người tên Trần Sư Ngã này năng lực lại tệ đến thế.
Cô bé lắc đầu, nói về phía tàu chi3n: “Bố, người này quá yếu, chả có gì thú vị”.
Trần Sư Ngã đã thay bộ quần áo khác, cậu ta nhìn Hỏa Hoàng Nhi với vẻ khó hiểu, “Kiếm đạo của cô là học từ ai?”
“Đương nhiên là bố tôi”. Hỏa Hoàng Nhi đứng ở bên cạnh Ngô Bình, “Ngay cả tôi mà cậu cũng không đánh lại được thì đừng nghĩ đến việc khiêu chiến với bố tôi”.
Trái tim Trần Sư Ngã bỗng như tro tàn, cậu ta luôn nghĩ mình là cường giả xuất chúng trong Tán Tiên, không ngờ rằng ngay cả một cô gái cũng không đánh lại được.
Cậu ta thở dài một tiếng rồi nói: “Muốn chém muốn giết, tùy mấy người!”
Ngô Bình: “Kiếm thuật của cậu thật sự cũng rất tốt, được kế thừa sao?”
Trần Sư Ngã: “Tên tôi là Trần Sư Ngã, đương nhiên không có sư tôn, đều là do tôi tự luyện”.
Ngô Bình: “Tư chất thật sự cũng rất tốt. Làm Tán Tiên chung quy cũng không có tiền đồ gì, cậu có bằng lòng gia nhập vào làm thân vệ của trẫm không?”
Trần Sư Ngã ngẩn ra: “Làm thân vệ của anh?”
Ngô Bình: “Vào đội cảnh vệ của trẫm, muốn tài nguyên có tài nguyên, còn có thể tu luyện kiếm đạo chính thống, đối với cậu chỉ có lợi chứ chẳng có hại”.
Trần Sư Ngã do dự một lúc, cậu ta nói: “Tôi không thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3454251/chuong-3922.html