Chương trước
Chương sau
Bùi lão tướng quân sau khi trở về vì muốn báo đáp Âu Dương Vũ mà ngày hôm sau liền sai người đến đưa bao nhiêu là châu báu vàng bạc để tạ lễ. Âu Dương Vũ nhìn đống hòm châu báu kia có chút giật mình, cũng không có ý định nhận.
Thế nhưng Dung Tùy Vân lại thay nàng nhận, trên mặt tao nhã cười yếu ớt: “Nàng đáng được nhận, nàng cũng biết Bùi lão tướng quân vì chữa bệnh này mà đã phải bỏ ra biết bao nhiêu ngân lượng nay nhận một ít tấm lòng này của lão ấy thì cớ gì nàng phải từ chối.”
Âu Dương Vũ nghe Dung Tùy vân nói vậy liền nghĩ kể cũng tốt nhưng không ngờ sang đến ngày thứ hai, Bùi lão tiên sinh lại mang theo phu nhân cùng người cháu của mình lại một lần nữa đến phủ hỏi thăm khiến cho Âu Dương Vũ có ý định muốn chạy khỏi nơi này đi thật xa.
Phu nhân của Bùi tướng quân vừa thấy Âu Dương Vũ ngay lập tức tỏ ra thân thiết nắm lấy tay Âu Dương Vũ nói: “Bệnh tình ông lão nhà ta từ này còn phải làm phiền cô nương.”
Âu Dương Vũ dịu dàng cười yếu ớt: “Phu nhân khách khí!”
Phu nhân nghe thấy vậy cũng vui vẻ kéo tay Âu Dương Vũ nói đủ chuyện trên đời, càng nói chuyện với vị cô nương này nàng lại càng thích, đột nhiên trong lòng liền rung động không tự chủ được hỏi: “Cô nương đã kết hôn chưa?”
Âu Dương Vũ lúc đầu sợ run lên một lúc lâu, trong lòng chùng xuống, vị phu nhân thấy Âu Dương Vũ không nói lời nào, nghĩ là nàng đang thẹn thùng,sắc mặt càng lúc càng hào hứng: “Nếu vậy thì... Tiểu Ngũ cảm thấy tiểu tôn tử nhà ta thế nào, thằng cháu Bùi Liễu ấy? Tuy rằng hắn đôi khi nói chuyện rất thẳng thắn nhưng có tấm lòng thiện lương với người lớn tuổi hơn mình rất hiếu thuận lễ phép.”
Bùi Liễu đứng ở sau phu nhân nghe được những lời như vậy có chút ngượng ngùng ho khụ một tiếng, mặt mày đỏ ửng lên. Hắn không tự chủ được đưa mắt âu yếm nhìn Âu Dương Vũ thì đã thấy Âu Dương Vũ cũng đang ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, thần sắc vẫn thản nhiên điềm đạm.
Âu Dương Vũ mỉm cười: “Bùi công tử là một người tuấn tú lịch sự, lại hiếu thuận với trưởng bối như vậy, đương nhiên sẽ có rất nhiều cô gái yêu mến ngưỡng mộ.”
Phu nhân còn định nói cái gì thì lại phát hiện Bùi lão tướng quân lập tức ho khan vài tiếng, lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng. Ngay sau đó những lời còn chưa kịp nói ra đành ngậm ngùi nuốt hết vào trong.
Bùi lão tướng quân trong lòng thầm nghĩ, lão bà của hắn sao chẳng giữu cho mình tí thể diện mặt mũi nào vậy, muốn nói gì thì cũng phải chú ý xem xét những người xung quanh nữa chứ! Bộ lão bà hắn không thấy sắc mặt lúc này của Dung Tùy Vân vô cùng tệ sao, bình thường hắn luôn là một người có thái độ ôn hòa điềm tĩnh. Nhưng lúc này trên mặt hắn lại mang theo một chút lãnh ý, nếu nói thêm gì đi chắc về sau tiểu tử hẳn sẽ không bao giờ cho phép vị Dương cô nương này chữa trị cho hắn a!
Sau khi Bùi lão tướng quân rời đi, Dung Tùy Vân đột nhiên từ trong lòng lấy ra một khối ngọc bội, đưa cho Âu Dương Vũ nói: “Tiểu Ngũ, nàng cầm đi.”
Miếng ngọc bội trước mặt trông rất quý giá được điêu khắc tinh mỹ, vừa nhìn qua thì đã nhận ra đây chính là một vật vô giá, nàng cười nhẹ khoát tay áo: “Ta sao có thể tùy tiện nhận đồ của huynh chứ.””Tiểu Ngũ cứu mạng của Bùi lão còn nhận đồ tạ lễ của lão. Tiểu Ngũ cũng đã cứu mạng của ta lại không muốn nhận thứ gì từ ta sao, hay là Tiểu Ngũ đã ghét bỏ vị bằng hữu này rồi?” Dung Tùy Vân đưa đôi mắt buồn rầu, thần sắc có chút cô đơn, Âu Dương Vũ thầm nghĩ trong lòng, chuyện này hình như có gì đó không đúng?!
Rõ ràng là hắn bảo nàng nhận đồ của Bùi tướng quân gì đó cơ mà?
Nhưng nhìn bộ dạng như trẻ lạc bị bỏ rơi của Dung Tùy Vân lúc này rõ ràng khiến cho nàng có muốn cự tuyệt cũng không thể, cho nên nàng đành phải cứng rắn lên tiếng: “Được rồi!”
“Để ta giúp Tiểu Ngũ đeo vào.” Dung Tùy Vân cúi đầu, trên mặt nổi lên ý cười hài lòng, hắn đem ngọc bội đeo ngay thắt lưng của Âu Dương Vũ, thấp giọng nói, “Như vậy mới tốt.”
Âu Dương Vũ cúi đầu nhìn miếng ngọc bội trân quý trên thắt lưng mình, thầm nghĩ trong lòng: Dung Tùy Vân này thật đúng là, ngay cả một chút ân huệ này cũng phải tính toán với nàng rõ ràng sao, nàng lúc này còn cách nào khác đâu, phải nhận lấy đồ của hắn sau này nhất định phải tặng hắn lại thứ gì đó mới được.
***
“Dạ Nhị! Ta giúp người tìm một vị danh y, nghe nói là có thể chữa khỏi được hai mắt cho ngươi, ta đã đưa hắn tới phủ rồi đây.” Vân Thương từ bên ngoài vội vội vàng vàng chạy tới, trên mặt mang theo một chút vui mừng.
“Không cần, ta muốn chờ Vũ nhi trở về.” Dạ Trọng Hoa lắc đầu, lẳng lặng uống ngụm trà, giống như không hề bận tâm đến việc mình bị mù hai mắt: “Ta tin tưởng với y thuật của nàng có thể chữa khỏi cho ta.”
“Dạ Nhị, ngươi sao lại cố chấp đến thế này!” Vân Thương bất đắc dĩ nhìn Dạ Trọng Hoa, từ sau khi không còn Âu Dương Vũ bên cạnh, tên Dạ Nhị hắn càng ngày càng cố chấp, có đôi khi quật cường bướng bỉnh như một tiểu hài tử. Dường như đôi mắt mù của hắn ấy, hắn vẫn đang kiên nhẫn, kiên trì chờ đợi, chờ đợi một ai đó đem phép màu đến với hắn, mà người đó không ai khác chính là tiểu nha đầu Âu Dương Vũ giờ không biết sống chết ra sao, cho nên cho đến khi chưa tìm được nàng, hắn tình nguyện để bản thân mình bị mù, nguyện để bản thân mình chìm trong bóng tối mù mịt.
“Vân Thương, ngươi phái người đến Nam Phong quốc đã điều tra được gì chưa?”
“Vẫn chưa...” Vân Thương chưa nói được hết câu thì đã nhìn thấy Dạ Trọng Hoa “ba” một tiếng chén trà trong tay hắn ngay lâp tức bị hắn ném đi, nước trong chén trà bắn lên tung tóe. Vân Thương trong lòng ngầm bực, hận bản thân mình lúc trước vì sao lại muốn gạt Dạ Trọng Hoa. Bây giờ lời đã nói ra cũng chẳng thể nào rút lại được, hắn bây giờ cũng chỉ còn biết tiếp tục lừa dối hắn: “Có điều ta nghe ám về hồi báo, nói là ở Nam Phong quốc có xuất hiện một vị nữ tử, y thuật vô cùng lợi hại, có thể chữa khỏi được bệnh cho Bùi lão tướng quân, ta nghĩ...”
“Nhất định nàng ấy là Vũ nhi, lập tức phái người theo ta đến Nam Phong quốc!” Dạ Trọng Hoa kích động đứng lên, trên mặt vô cùng mừng rỡ.
Vân Thương nhất thời ngây dại, không thể tin nhìn hắn: “Dạ Nhị, mắt ngươi bây giờ có vẻ không tiện, chi bằng chờ...””Không kịp đâu, một ngày không nhìn thấy Vũ nhi thì ngày đó ta lại càng bất an!”
Bệnh tình của Dung Tùy Vân có vẻ khó giải quyết, lúc trước Âu Dương Vũ có sử dụng vài phương pháp trị liệu nhưng trong quá trình trị liệu lại xảy ra nhiều phản ứng phụ khiến cho bệnh tình lại không thể thuyên giảm khó có thể giúp hẳn khỏi hẳn.
Nhưng sau một thời gian điều chỉnh phương thuốc, Âu Dương Vũ cuối cùng cũng đã tìm ra được phương pháp có thể chữa trị cho hắn, nếu như may mắn, hai chân không thể đi được của hắn có thể sẽ được chữa khỏi hoàn toàn.
Thế nhưng chuyện khả năng chữa được chân cho hắn, Âu Dương Vũ không có đề cập với hắn, coi như lấy việc này làm một món quà bất ngờ cho hắn đi.
“Tiểu Ngũ, gần đây ta cảm thấy ngực rầu rĩ, cảm giác không được thoải mái.” Âu Dương Vũ vừa bưng thuốc đi ra ngoài thì đã thấy Dung Tùy Vân lộ ra bộ ngực trần ngồi trên xe lăn, đưa một tay vỗ nhẹ ngực mình, mày khẽ nhíu lại.
Âu Dương Vũ vội vàng cầm chén thuốc trong tay đặt sang một bên trên bàn, tay vươn ra đặt lên mạch cổ tay hắn, nàng cũng có chút khó hiểu, rõ ràng nàng cảm thấy gần đây bệnh tình của Dung Tùy Vân có chút khởi sắc a, sao lại có thể không thoải mái, sắc mặt nàng có chút nghiêm trọng: “Rốt cuộc là không thoải mái thế nào?”
Dung Tùy Vân đôi mắt chợt lóe, thấp giọng nói: “Chỉ là ngực khó chịu, hơi đau nhức.”
Âu Dương Vũ vô cùng khó hiểu, làm sao có thể có như vậy bệnh trạng, trong phút chốc đó nàng liền không dám đưa thuốc vừa nấu kia cho hắn uống,chỉ gọi Vệ Lâm vào chuẩn bị nước tắm cho chủ tử hắn còn mình thì trở về nội thất nghiên cứu phương thuốc này lại một lần nữa.
Có lẽ thuốc của nàng có tác dụng với cơ thể suy nhược của hắn hơi mạnh, lần sau phải điều chỉnh dược tính của thuốc nhẹ hơn một chút.
Sau khi Vệ Lâm thấy Âu Dương Vũ rời đi, Dung Tùy Vân ngay lập tức ngồi thẳng người, giống như chút đau đớn khó chịu lúc nãy đều không có. Tầm mắt của hắn vẫn đặt lên bộ dáng yểu điệu của nàng, ánh mắt có vài phần si mê, bên môi khẽ nhợt nhạt cười, Vệ Lâm thấy chủ tử mình như vậy trong lòng cảm thấy khó hiểu mở miệng nói: “Chủ tử, ngài rõ ràng... Vì sao ngài lại gạt Dương cô nương a? Tiểu nhân thấy phương thuốc của Dương cô nương này có hiệu quả rất tốt, mà sắc mặt của chủ tử gần đây cũng khá lên rất nhiều nha.”
“Lắm mồm!” Dung Tùy Vân ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, Vệ Lâm nhất thời ngậm miệng.
Âu Dương Vũ ở lại biệt viện của Dung Tùy Vân cũng đã được nửa tháng. Ngoài việc mỗi ngày đều giúp Dung Tùy Vân giải trừ chất độc còn sót lại trong người, cứ cách ba ngày nàng lại đến phủ Bùi tướng quân giúp Bùi lão tiên sinh trị tận gốc bệnh hen phế quản. Cho nên chỉ trong vòng chưa quá nửa tháng, Bùi lão tướng quân liền cảm thấy bệnh tình của mình có chút tiêu giảm đi, đặc biệt là ban đêm hắn cũng không còn ho dữ dội làm mất giấc ngủ của mình nữa. Hắn cũng cảm thấy ngực hắn cũng không còn lạnh như trước. Phu nhân tướng quân cảm thấy vô cùng vui sướng, nhìn Âu Dương Vũ bằng ánh mắt nhu hòa đầy yêu thương. Nàng đến bây giờ vẫn chưa có chắt bế bồng, hận không thể lập tức khuyên nhủ tiểu cô nương Âu Dương Vũ này gả vào Bùi gia, chẳng qua nhớ tới lời cảnh cáo của Bùi lão tướng quân nên đến bây giờ vẫn không dám hé răng nói gì.Chỉ đơn giản ở trước mặt Âu Dương Vũ đều tìm những lời hay ý đẹp nói tốt về Bùi Liễu, Âu Dương Vũ mỗi lần nghe xong cũng chỉ biết cười nhẹ không có đáp lại.
Ngày hôm nay, sau khi Âu Dương Vũ trị liệu cho Bùi lão tướng quân xong thì có dặn dò chút chuyện kiêng kị trong việc ăn uống cũng như việc uống thuốc. Khi nàng vừa rời đi lúc đi ra khỏi phủ tướng quân thì gặp phải Bùi Liễu đang từ bên ngoài tiến vào.
Khuôn mặt tuấn mỹ của Bùi liễu vì bị khuất bóng phía sau nên không thể nhìn rõ được vẻ mặt của hắn lúc này. Hắn đột nhiên đụng mặt với Âu Dương Vũ trước cổng, sắc mặt không hiểu sao có chút đỏ lên, rất nhanh liền trấn định bản thân, tiêu sái đứng chắn trước mặt nàng, một trận gió thổi qua, thổi bay y bào của hắn, miệng hắn bất giác giơ lên nụ cười tao nhã, hắn mỉm cười nói: “Dương cô nương phải về rồi sao? Không ở lại chơi thêm chốc nữa?”
“Ta cũng ở đây quấy rầy đã nửa ngày rồi nên ta cần phải trở về.” Âu Dương Vũ nhợt nhạt cười, ánh mắt mang theo một chút xa cách.
Bùi Liễu nhìn gương mặt của nàng, tim đập không khỏi nhanh: “Hay là ta đưa Dương cô nương trở về.”
“Không cần, ta biết đường.” Âu Dương Vũ khẽ cúi đầu với hắn sau đó lập tức đi qua mặt hắn. Ngay cả đứng nói chuyện với hắn thêm một chút nữa nàng vẫn lạnh lùng không muốn sao. Bùi Liễu trên mặt có chút ảo não buồn rầu, không biết là lấy dũng khí từ đâu, đột nhiên quay người nắm chặt cánh tay Âu Dương Vũ, cúi đầu giấu đi cảm xúc của mình lúc này lên tiếng: “Cô nương vẫn còn trách ta ngày hôm đó đã lỗ mãng với cô nương?”
Âu Dương Vũ nàng nào chấp nhặt những thứ cỏn con đó, chỉ là phu nhân tướng quân hay thường xuyên cố ý gán ghép nàng với Bùi Liễu, cho nên theo bản năng không muốn cùng với người này dây dưa tìm mọi cách càng cách xa hắn càng tốt. Âu Dương Vũ vẫn điềm đạm thản nhiên nhìn hắn: “Bùi công tử không cần phải để tâm chuyện này, ta thật sự đã sớm quên chuyện ngày hôm đó rồi.”
“Nhưng ta vẫn cảm thấy nàng dường như không quan tâm để ý ta?” Bùi Liễu cuối cùng cũng đủ tự tin để thốt ra những lời này, sắc mặt đỏ lựng lên, hắn hơi sợ hãi đưa mắt nhìn Âu Dương Vũ, thấy vẻ mặt của nàng trong trẻo nhưng lạnh lùng, đúng là không cần nàng nói ra thì hắn cũng đã biết câu trả lời.
Âu Dương Vũ lạnh lùng hất tay hắn ra, nhìn thấy bộ dạng này của hắn trong lòng âm thầm kêu không ổn. Tên này thoạt nhìn chỉ trông như là một tên công tử mọt sách sao bây giờ lại cũng có một mặt như vậy? Nàng vừa định lên tiếng thì đột nhiên tầm mắt Bùi Liễu dừng trên thắt lưng của Âu Dương Vũ, một miếng ngọc bội đầy trân quý, trên mặt ngay tức khắc liền đen lại giống như là vừa thấy quỷ sống dậy, hắn đột nhiên một câu cũng không nói, xoay người bước đi: “Cáo, cáo từ! Cứ coi như những lời vừa nãy ta chưa nói đi.”
Âu Dương Vũ nhìn thấy bộ dạng vội vàng rời đi của hắn, trong lòng có chút kinh ngạc, sau đó liền nhìn trên người mình từ trên xuống đánh giá một lúc lâu mới khó hiểu suy nghĩ, bộ người nàng có vấn đề gì sao? Hay là hắn là bị quỷ thần ma nhập a?
Âu Dương Vũ từ phủ Bùi tướng quân đi ra, cũng không có lập tức trở lại biệt viện. Trong khoảng thời gian ở đây, nàng cảm thấy khí hậu đất đai Nam Phong quốc quả thực rất tốt. Nếu như có thể dựng một ngôi nhà nhỏ ở đây an cư lạc nghiệp thì cũng là một ý kiến không tồi. Đột nhiên trong lòng Âu Dương Vũ nảy ra một ý muốn đi tìm hiểu cuộc sống của những người dân vùng lân cận xem họ sống như thế nào, nhu cầu vật chất ra sao, nếu có thể nàng sẽ mở một cửa hàng thích hợp với sự tiêu thụ của người dân ở đây.Ngay khi Âu Dương Vũ từ một cửa hàng nhỏ kia đi ra thì lại phát hiện đứng trước mặt nàng là hai tên nam tử đại hán, bộ dáng hung ác: “Cô nương, chủ tử nhà chúng ta muốn gặp cô nương.”
“Vậy sao?” Âu Dương Vũ nhìn hai tên trước mặt, thản nhiên nói, “Không biết chủ tử của các người là ai?”
“Cô nương không cần phải quan tâm đến chuyện đó, chỉ đơn giản đi theo chúng ta là được.” Tuy hai tên nam nhân này diện mạo hung ác là thế nhưng dường như không có ác ý, hắn đưa tay cúi đầu tỏ ý mời Âu Dương Vũ.
Đã thấy cách đó không xa có một chiếc xe bạch mã nhanh chóng tới, kim xe xa hoa, mặt trên được khảm mã não cùng phỉ thúy rạng rỡ, cả thân xe đều được bao phủ một lớp vàng ròng, trông rất là hoa lệ. Âu Dương Vũ nhíu chặt mày, rốt cuộc là ai muốn gặp nàng, thân phận lớn như vậy sao.
Âu Dương Vũ trong lòng tò mò, liền đi theo bọn họ lên xe ngựa, cho đến khi xe ngựa dừng lại nhìn lên phía trước liền nhận ra rõ ràng đây chính là một tòa cung điện nguy nga tráng lệ, trong lòng không khỏi thất kinh —— hoàng cung! Là hoàng cung của Nam Phong quốc.
Hoàng cung này quả thực là một nơi vừa trang trọng vừa đẳng cấp, tất cả xung quanh đều quý giá đẹp đẽ. Màu vàng của vàng ròng đúc dưới sự phản chiếu của ánh mặt trời khiến cho hoàng cung như vầng hào quang vàng chói rọi như kim sa.
Âu Dương Vũ bước từng bước trên mặt đường được lát đá cuội. Hoàng cung dường như có nét gì đó vừa quý phái nhưng lại thần bí kích thích căn bệnh tò mò của loài người. Hai tên nam nhân kia đứng trước cửa lên tiếng: “Chủ tử ở bên trong, mời cô nương vào.”
Âu Dương Vũ bình tĩnh đi vào, đã thấy bên trong căn phòng có một vị nữ tữ đang ngồi trên hàng ghế cao, dung nhan khí sắc cao quý, đầu mang mũ phượng. Mặt mày tinh xảo, làn da bởi vì được chăm sóc kỹ lưỡng nên rất trắng mịn nõn nà.
Âu Dương Vũ chậm rãi tiến lên hành lễ với nàng: “Bái kiến hoàng hậu nương nương.”
“Cô chính là Dương Ngũ?” Ngồi trên cao kia chính là hoàng hậu của Nam Phong quốc, trong mắt dường như không muốn nâng lên một chút, diện mạo của tuy cũng tuyệt sắc nhưng hầu như không có điểm gì nổi bật, nàng lạnh lạnh nở nụ cười một chút: “Thì ra cũng chỉ là một cô thôn nữ!”
Âu Dương Vũ hai con mắt trong suốt mà bình tĩnh: “Hoàng hậu nói quả không sai, dân nữ từ nhỏ đã lớn lên ở thôn quê chân lấm tay bùn cho nên dân nữ chính là một cô thôn nữ ạ.”
Nam Phong quốc hoàng hậu cũng không ngờ Âu Dương Vũ lại thừa nhận theo ý mình như vậy, đôi mắt hiện lên một tia tức giận, nàng dừng một nói: “Nghe nói cô là người đã cứu sống Bùi lão tướng quân?”
“Vâng, chẳng qua dân nữ chỉ gặp may thôi.”
“Còn cứu cả Thất hoàng tử?”Hoàng hậu của Nam Phong quốc nói tới đây xong trong mắt có một tia sát ý lóe lên, tay nàng không khỏi nắm chặt thành quyền.
Âu Dương Vũ không khỏi sợ run lên một lúc, nàng đặt chân đến Nam Phong quốc này cũng chỉ cứu chữa cho hai người một là Bùi tướng quân hai là Dung Thất...Khoan đã...lẽ nào Dung Thất chính là vị thất hoàng tử mà bà hoàng hậu này đề cập đến đó sao?Nàng mặc dù đã đinh ninh rằng thân phận của hắn không phải tầm thường nhưng nàng không nghĩ rằng hắn chính là người trong hoàng thất - là thất hoàng tử?Âu Dương Vũ trong lòng cảm xúc lúc này hết sức phức tạp, nàng còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe được tiếng cười lạnh từ vị hoàng hậu Nam Phong quốc nói: “Mặc dù thất hoàng tử có quen biết cô, nhưng là người trong hoàng thất ta nhất quyết phản đối việc cô và Thất hoàng tử có quan hệ qua lại với nhau. Thất hoàng tử cao quý như vậy mà một cô thôn nữ tầm thường như cô lại muốn trèo cao sao?”
Âu Dương Vũ cố gắng che dấu vẻ kinh ngạc trong mắt mình, trên gương mặt thanh tú của nàng dường như không có một chút cảm xúc: “Không biết hoàng hậu nương nương bằng cách nào có thể biết được Thất hoàng tử có quen biết với dân nữ?”
“Khối ngọc bội trên người cô chính là vật mà từ khi sinh ra thất hoàng tử đã luôn mang nó trong người, vật đó chính là đại biểu cho thân phận của hắn! Mà hắn cư nhiên lại giao vật vô giá đó cho cô, bổn cung không biết cô làm cách nào hay đã sử dụng thủ đoạn gì để câu dẫn lấy lòng hắn. Nhưng bổn cung nói cho cô biết, Thất hoàng tử là người tính tình hiền lành đơn thuần, bổn cung sẽ không để cho thất hoàng tử bị nhúng chàm bởi loại yêu nữ như cô.” Hoàng hậu Nam Phong quốc hoàng hậu đôi mắt nhíu lại, cười nói, “Hay là như thế này đi, cô nếu như có thể chữa trị được cho Thất hoàng tử. Vậy để có thể đền đáp công lao này, ta sẽ giúp cô tìm một cuộc hôn sự thỏa đáng?”
“Cháu trai Lý Dật của ta là một người có dung mạo tuấn mỹ, ngọc thụ lâm phong...”
Âu Dương Vũ dù chỉ mới đến, có thể đối với người khác nàng thực sự không biết nhưng đối với tên Lý Dật này lại rõ ràng hơn bất cứ ai trong hoàng thất nơi Nam Phong này. Vị này được mệnh danh là đệ nhất ăn chơi trác táng, vua của rượu chè cờ bạc đứng đầu đô thành. Suốt ngày chỉ có một thú vui duy nhất chính là đến thanh lâu kỹ viện, tranh giành tình nhân của các vị khác, không chút nương tay. Người như vậy cho dù nam nhân trên thế gian này có chết hết đi nữa thì cũng không bao giờ muốn gả cho hắn, thế nên mới có thể giới thiệu tên cặn bã đó cho mình, Âu Dương Vũ lạnh lùng cười, đôi mắt vẫn bình tĩnh vô sự: “Dân nữ không phải là người của Nam Phong quốc cho nên sẽ có một ngày rời khỏi đây. Vì thế chuyện chung thân đại sự của dân nữ không cần phiền hoàng hậu nương nương phải lo lắng.”
Hoàng hậu dường như không cam lòng, còn muốn nói thêm điều gì thì chợt thấy Âu Dương Vũ vuốt nhẹ miếng ngọc bội trên người mình nói: “Vì Thất hoàng tử đột ngột phát bệnh không tiện mang bất kỳ thứ gì lên người nên mới đưa nó cho dân nữ. Dân nữ lúc ấy không biết khối ngọc này lại trân quý đến vậy, vì thế dân nữ sẽ trả thứ này lại về đúng chủ nhân của nó.”
Hoàng hậu trên mặt lúc này vui buồn hờn giận khó mà phân biệt được, Âu Dương Vũ lúc này thản nhiên nói: “Những gì Hoàng hậu nương nương nói hôm nay, dân nữ sẽ ghi nhớ trong lòng, nếu như không còn chuyện gì nữa, dân nữ xin được phép đi trước.”
Âu Dương Vũ nói xong cũng không hề quan tâm đến việc hoàng hậu có đồng ý hay không, xoay người rời đi. Hoàng hậu Nam Phong quốc từ trước đến nay đều được mọi người tôn trọng kính nể, ấy vậy mà đây là lần đầu tiên có người dám từ chối ân huệ của nàng, sắc mặt vì tức giận mà đỏ lựng lên. Âu Dương Vũ chưa đi ra khỏi cung thì đã thấy trước cổng có một vị nữ tử cẩm y thanh tú, chẳng qua bên ống tay phải dường như trống rỗng, giống như là bị đứt một cánh tay. Âu Dương Vũ cũng không tò mò nhiều về vị nữ tử với cánh tay phải bị chặt đứt kia, chỉ là trong lòng đoán ra vị này hẳn có thể là một cô công chúa nào đó, liền cúi đầu hành lễ qua loa sau đó nhanh chóng rời đi. Âu Dương Vũ vừa đi vài bước, liền nghe được phía sau nữ tử cười lạnh nói: “Không biết là nha đầu đi lạc ở chỗ nào mà lại có thái độ không lễ phép đến vậy!”
Người bị cụt tay này chính là con gái của hoàng hậu Nam Phong quốc, là đại công chúa của Nam Phong quốc —— Linh Tê công chúa.
Sau khi Âu Dương Vũ rời đi, nha đầu hầu hạ bên cạnh Linh Tê công chúa liền thắc mắc thì thầm nói: “Lạ thật nô tỳ thấy vị nữ tữ này rất quen mắt, có vài nét giống với Ninh vương phi của Tây Lăng quốc!”
“Ngươi nói cái gì? Giống ai?”Khuôn mặt cao ngạo của Linh Tê ngay lập tức có xuất hiện một tia sắc bén, thanh âm liền thay đổi đáng sợ tới mức khiến cho cung nữ bên cạnh hoảng loạn quỳ xuống: “Mấy tháng trước, nô tỳ có đi theo đoàn sứ giả đến Tây Lăng quốc, tặng lễ vật trong ngày đại hôn của Ninh vương, cho nên mới may mắn được thấy mặt vị Ninh vương phi một lần. Nô tỳ cảm thấy vị nữ tử vừa rồi cùng... với Ninh vương phi có vài phần giống nhau.”
Ninh vương?! Dạ Phi Bạch!
Đôi mắt Linh Tê ngay lập tức lóe lên một tia lửa hận. Nàng đã từng thích hắn như vậy, yêu thương hắn, ngày đêm nhớ nhung hắn! Ấy vậy mà trong một lần nàng chỉ vì muốn được nắm lấy bàn tay thon dài ấy một lần mà lại bị hắn chém đứt một cánh tay! Ngực Linh Tê bắt đầu phập phồng thở dốc, nàng hận, hận vô cùng! Nhưng nàng vẫn không thể nào thôi nhớ hắn, không thể nào ngừng yêu hắn, nàng không thể xuống tay giết hắn!
Nàng bước nhanh đi vào, trên đầu kim trâm cài kịch liệt loạng choạng, nàng đi đến cung điện bên trong, vội vàng hỏi: “Mẫu hậu, vị nữ tử mới vừa rồi tên là gì?”
“Hả? Con gái có hứng thú với cô ta sao?” Hoàng hậu vươn tay xoa xoa huyệt thái dương mình, thần sắc có chút mệt mỏi, “Con tiện nhân này đã cứu Tùy Vân một mạng, nếu như cô ta còn tiếp tục ở lại bên cạnh Tùy Vân thì kế hoạch bao nhiêu năm của ta coi như đổ xuống sông xuống bể.”
Linh tê công chúa khẽ nhíu mày: “Cô ta là người của Thất đệ sao?”
“Một lần Tùy Vân có đi một chuyến đến biên phòng Tây Lăng để chữa bệnh, may mắn gặp được một nữ thần y với y thuật cao minh rồi sau đó mang trở về đây, con nói xem có phải là muốn chọc tức chết ta rồi không?”
Tây Lăng? Biên phòng?
Chợt trong đầu Linh Tê thoáng nghĩ tới một khả năng. Nàng có nghe nói cách đây hơn nửa tháng Ninh vương cùng Ninh vương phi đến biên phòng Tây Lăng để giám sát. Nhưng sau đó không may Ninh vương phi bị người ám sát rơi xuống núi Tuyết Sơn không rõ tung tích, còn Ninh vương chỉ trong một đêm mắt liền bị mù, có khi nào vị nữ tử này thật sự là Âu Dương Vũ?
Linh Tê công chúa cố nén cảm giác nghi hoặc trong lòng mình: “Tên cô ta là gì?”
“Dương Ngũ.”
Linh tê công chúa đôi mắt chợt lóe, Dương Ngũ, Dương Nũ, quả thực chính là Âu Dương Vũ sao? Người con gái tầm thường này cư nhiên lại có thể gả cho Ninh vương, làm vương phi duy nhất của Dạ Nhị hoàng tử, nàng không cam lòng, nàng ghen tị, nàng muốn giết cô ta để có thể khiến cho Dạ Phi Bạch cả đời thương tâm đau đớn day dứt vì cái chết của cô ta!Nàng chủ động xin đi giết giặc: “Nữ nhi nguyện ý giúp mẫu hậu loại bỏ vật trở ngại này.”
Âu Dương Vũ sau khi trở về cảm thấy không muốn đi xe ngựa hoàng cung. Trên đường đi mải ngẫm nghĩ nàng phải mở lời như thế nào để có thể trả lại khối ngọc bội này cho hắn mà khiến hai bên không phải áy náy. Âu Dương Vũ trong đầu hiện ra khuôn mặt tái nhợt kia liền có chút do dự.
Nàng nhẹ nhàng bước từng bước trên đường. Đột nhiên nghe ai đó gọi thoáng qua một tiếng Vũ nhi..Nàng giật mình trong lòng cảm giác tim đập rộn ràng khẽ quay đầu lại liền thấy hai cặp đôi đang dỗi nhau đứng cách nàng không xa. Một tên nam tử kia đang nắm lấy tay cô gái kia khuôn mặt có chút bi thương đau đớn. Ngay lúc nàng nghe thấy ai đó gọi tên mình nàng quay đầu lại, tự hỏi bản thân thứ mà nàng đang hy vọng là gì, nàng đang trông đợi cái gì, để rồi nàng chỉ thấy một mình đơn độc đứng ở một nơi xa lạ. Và rồi nàng chợt nhận ra chính trái tim nàng bảo với nàng rằng nàng đang nhớ hắn. Nhớ những ngày tháng có hắn bên cạnh, dựa dẫm vào hắn. Nàng nhận ra nỗi cô đơn nhất không phải là không có ai ở bên cạnh mình mà là có ai đó vừa bước ra khỏi cuộc sống của mình. Nó giống như câu nói: “Có những hòn đá cô đơn giữa dòng suối nhưng chỉ cần nước còn chảy, còn sự quan tâm chân thành đến nhau thì hòn đá sẽ không còn cô đơn...Nàng khẽ cười trong mớ hồi ức hỗn độn rồi cũng lặng lẽ quên đi. Ngay khi đi ngang qua một con đường vắng cũng là lúc phía trước nàng xuất hiện một đám người lạ mặt. Nhóm người này hành động mau lẹ, chỉ trong phút chốc đã có thể bao vây tụ lại xung quanh nàng, kiềm kẹp không cho nàng đường lui.
Cầm đầu trong đám người đó chính là một tên nam tử diện mạo trong được xem là đẹp, thân mặc cẩm bào, điều đặc biệt chính là chỉ cần liếc qua khuôn mặt hắn thôi là nàng cảm thấy vô cùng chán ghét cùng khinh bỉ. Âu Dương Vũ đôi mắt hơi nhíu lại lên tiếng: “Các ngươi là ai?”
“Nàng thật sự nghiêm túc hỏi bản công tử là ai sao? Ha ha ha ha.” Tên nam tử trước mặt với dáng vẻ lưu manh cười đểu, nhìn về phía Âu Dương Vũ với một ánh mắt tràn đầy hơi thở của dục vọng. Đây mà là ánh mắt của một tên nam nhân đứng đắn hay sao, hắn quay đầu nói với một tên bên cạnh: “Nói cho nàng ấy biết, bản công tử là loại người nào!”
Một tên sai vặt đứng một bên vẻ mặt đắc ý, bẩm báo nói: “Đây chính là công tử của Lý gia Lý Dật, là cháu trai của hoàng hậu nương nương tôn quý!”
“Nàng là Dương Ngũ sao?” Lý Dật hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt cao ngạo được một lúc liền biến mất thay vào đó chính là ánh mắt bắt đầu mê đắm nhìn Âu Dương Vũ, Âu Dương Vũ sắc mặt bắt đầu lạnh đi. Hừ..Hoàng hậu của cái mảnh đất Nam Phong này hình như rảnh rỗi nhàn hạ thoải mái đến mức không có việc gì làm bắt đầu đi quản chuyện của một người xa lạ như nàng, cư nhiên phái người cháu trai thân yêu của bà ta đến đùa bỡn mình.
Âu Dương Vũ cười lạnh nói: “Nếu phải thì sao, mà không phải thì như thế nào?”
Âu Dương Vũ thần sắc thản nhiên, đứng ngay thẳng bình tĩnh, một loại khí chất vừa kiên định vừa cứng rắn của nàng khiến ai nhìn vào cũng phải nể phục.
Lý Dật bắt đầu cười trừ lên tiếng: “Nghe nói Dương Ngũ cô nương đây là nữ thần y với y thuật cao minh không ai sánh bằng, có thể chữa trị cho một người mà đã phải mất mấy chục năm mà bệnh tình vẫn không thuyên giảm! Bây giờ bản công tử cảm thấy trong người có chút không thoải mái, hay là nàng giúp ta bắt mạch xem bệnh đi.”Nói xong, Lý Dật cao ngạo vươn tay đưa về phía Âu Dương Vũ.
Âu Dương Vũ lạnh lùng nói: “Lý công tử nếu như không khỏe thì cũng không cần thiết phải bắt mạch làm gì.”
Lý Dật ha ha cười: “Quả nhiên là thần y, ngay cả chẩn đoán bệnh cũng không cần bắt mạch.”
Lý Dật ánh mắt càng lúc càng dâm tà, đưa mắt nhìn chăm chú vào thân thể mềm mại của Âu Dương Vũ từ trên xuống dưới. Hắn lúc này không kiêng kỵ bất cứ ai đứng xung quanh, hễ đụng phải cô nương nào tuyệt sắc thì trong lòng không thể giấu được vẻ vui mừng, hắn tà tà cười: “Tiểu Ngũ à, bản công tử lúc này cảm thấy toàn thân đều nóng lên, tim đập loạn nhịp, máu cứ như vậy dồn hết về mặt... với loại bệnh này nên chữa trị như thế nào?”
Những lời nói vô sỉ hạ lưu đó của Lý Dật khiến cho đám thuộc hạ xung quanh hắn đều phát điên cười to.
Âu Dương Vũ cũng không tức giận, nhìn vẻ mặt cười dâm đãng, kiêu ngạo của tên Lý Dật này, trầm tư một lúc lâu mới lên tiếng: “Loại bệnh này nếu như chữa trị thì sẽ không sao,nhưng nếu không điều trị ngay thì sẽ không ổn. Ngươi giơ tay ra ta đến bắt mạch cho ngươi.”
Lý Dật đột nhiên thấy Âu Dương Vũ thần sắc ôn nhu như vậy, trong lòng liền cảm thấy căng thằng, miệng vừa nói “ Được” xong, liền cười hì hì vươn tay đến trước mặt Âu Dương Vũ...
Lúc này, khuôn mặt Âu Dương Vũ đang tươi cười đột nhiên đông cứng lại, trên mặt mang theo một tia lãnh ý nồng đậm, nàng nâng tay lên bắt lấy cổ tay Lý Dật. Hắn còn chưa kịp phản ứng lại thì ngay lập tức sau đó liền cảm giác trời đất xung quanh hắn đều như sụp đổ trước mắt, bốn phía cảnh vật thay đổi, lưng ngã đập mạnh xuống đất, lục phủ ngũ tạng đều bắt đầu đau đớn dữ dội. Âu Dương Vũ nhân cơ hội này tung một cước về phía đũng quần hắn, thần sắc thản nhiên: “Bệnh này còn có thêm triệu chứng hay thường xuyên sung huyết nên sẽ không tốt cho sức khỏe, nhưng chỉ cần đá mấy cái ngay chỗ này thôi thì sẽ tốt lên!”
[ Óe...Dạ Trọng Hoa mà chứng kiến cảnh này thì...về sau còn dám bỏ mặc Bổn cô nương Âu Dương Vũ nữa không]
“A!” Lý Dật càng lúc càng kêu thảm thiết, hắn chỉ cảm thấy toàn thân hắn đau nhức, đặc biệt là phía hạ thân hắn: “Con tiện nhân chết tiệt, lên cho ta, tất cả các ngươi xông lên bắt lấy con tiện nhân đó cho ta!”
Lý Dật vừa hét vừa ôm lấy đũng quần của mình lăn lộn trên mặt đất, trên hiện lên một tia căm giận: “Hoàng hậu nương nương đã nói ban nha đầu ngươi cho ta, vốn định thú ngươi về làm thiếp của ta! Vậy mà ngươi cư nhiên rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt, toàn bộ tất cả các ngươi xông lên đánh tàn phế con tiện nhân này đi cho bổn vương!”
Đám thuộc hạ đứng xung quanh vừa mới chứng kiến một màn oai hùng của Âu Dương Vũ liền chỉ dám đứng sững sờ ở đó mồm không ngậm lại được mở to. Cô gái này thoạt nhìn yếu đuối ôn nhu thì ra là một người vô cùng lợi hại, vô cùng cường đại. Bọn họ nhìn thấy cặp mắt thị huyết kia của Âu Dương Vũ, trong lòng có chút sợ hãi, hai chân bắt đầu mềm nhũn ra, run lên bần bật.Nhưng dù sao bên bọn họ đông người như vậy chẳng nhẽ lại sợ không đánh nổi cả một đứa con gái kia sao, mấy người kia liền bắt đầu nghĩ vậy, như được lên dây cót, trong khoảng thời gian ngắn, tất cả đều dũng mãnh đi lên.
Âu Dương Vũ đôi mắt híp lại, nàng còn chưa kịp ra tay thì ——
“Kẻ nào dám?”Một giọng nói lạnh như băng,tràn ngập sát ý đột nhiên truyền đến, Âu Dương Vũ vừa nghe âm thanh đó xong, toàn thân đều khựng lại, mắt mở to, miệng khẽ mấy máy, nàng không dám quay đầu lại, đúng vậy nàng không có đủ dũng khí quay đầu lại. Âm thanh quen thuộc đó, âm thanh bá đạo đó, nàng hầu như hàng đêm đều tự nhủ bản thân mình buộc phải quên đi hắn, quên đi giọng nói trầm ấm của hắn, quên đi từng cử chỉ dịu dàng khi trước của hắn, thế nhưng nàng không làm được, nàng từ từ quay đầu lại liền nhìn thấy một chiếc xe ngựa từ xa chạy đến, tim nàng không khỏi đập rộn lên ngẩn người đứng đó.
P/s: Buổi tối hôm nay đặc biệt hơn mấy hôm trước...Chị em đoán được ai nói câu đó chứ...đoán được chứ...giờ còn tiểu muội muội nào muốn chém muốn cầm dao hâm dọa ta không...lên luôn đi..Ta chấp hết...ết..ết...*phấn khích muôn phần*
Chả là ta làm đến chương này... ta cười như con điên vậy các chị em ạ..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.