Âu Dương Vũ vừa định đứng lên cáo từ rời đi, thì đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt đau đớn thống khổ của Dung Tùy Vân trên trán đổ mồ hôi, sắc mặt thì đen lại trông rất khó chịu. Tay hắn đưa lên ôm chặt ngực mình, hô hấp dồn dập, dường như ngay cả nói chuyện cũng là một việc khó khăn với hắn lúc này. Âu Dương Vũ biết sức khỏe Dung Tùy Vân không tốt nhưng chưa bao giờ thấy qua tình trạng khủng hoảng như thế này của hắn, hắn cuộn mình ở trên xe lăn, khuôn mặt đều khó chịu vặn vẹo, môi mỏng bắt đầu tái nhợt. “Chủ tử! Chủ tử!” Vệ Lâm vốn đang đứng bên ngoài canh cửa, nghe được âm thanh vui vẻ bên trong trong lòng rất là vui mừng, hắn chưa bao giờ thấy chủ tử hắn thoải mái nói chuyện như thế bao giờ, lại còn ăn được rất nhiều thứ. Rồi đột nhiên hắn nghe được âm thanh của Âu Dương Vũ kêu lên liền vội vàng chạy vào thì đã thấy Dung Tùy Vân co rút người lại, nôn khan nhưng lại không nôn ra được gì, hắn lo lắng nhìn Dung Tùy Vân, đột nhiên nhìn đến miếng thịt bò trên bàn, không khỏi la lên: “Chủ tử, ngài biết là mình không thể ăn...” Dung Tùy Vân trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh, lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt mang theo ý cảnh cáo nồng đậm. Vệ Lâm còn chưa kịp nói hết câu liền im bặt, có chút khó hiểu nhìn chủ tử hắn. Chủ tử ngài ấy biết rõ bản thân mình không thể ăn được nhưng lại cố tình..... Ngài ấy đây là muốn... Vệ Lâm bày ra bộ mặt bất đắc dĩ, sau đó cũng chỉ biết hướng về phía ngoài cửa hô to: “Đại phu, mau gọi đại phu đến đây!” Âu Dương Vũ trong lòng giật mình, nhìn thấy tình trạng khẩn cấp của Dung Tùy Vân, tim đau thắt từng cơn hoặc có thể cơ tim bị tắc nghẽn hay đại loại gì đó tóm lại tình huống trước mắt này là cực kỳ nghiêm trọng. Âu Dương Vũ bình tĩnh ngồi xổm trước mặt Dung Tùy Vân, đem tay hắn từ trong khăn thảm trên chân ra, hai tay đặt lên mạch cổ tay hắn, nàng trầm tĩnh một lúc lâu, mày khẽ nhíu lên tiếng hỏi: “Bình thường huynh ấy ăn được những gì?” Vệ Lâm trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc,liền nhịn không được nói: “Cũng không nhiều lắm, vì dạ dày chủ tử vốn rất nhỏ, chỉ cần không ăn...” “Vệ Lâm!” Dung Tùy Vân lạnh lùng buông một tiếng, rõ ràng lời nói vẫn thản nhiên bình thường không có ngữ khí gì nhưng lại khiến cho Vệ Lâm không tự chủ được kinh sợ, Âu Dương Vũ lúc này mới hiểu ra được chuyện gì, quét mắt nhìn đống thức ăn trên bàn: “Huynh ấy không thể ăn cá tôm?” Vệ Lâm cúi đầu im lặng không nói câu nào, Âu Dương Vũ trên mặt bất giác hiện lên một tia áy náy, mới vừa rồi rõ ràng trên mặt Dung Thất có chút do dự chần chừ nhưng vì nàng nghĩ hắn muốn ăn kiêng cho nên còn buộc hắn phải ăn nhiều thứ này nọ, còn ngồi cao hứng giáo huấn hắn cái gì mà ăn nhiều thịt bò rất tốt cho sức khỏe, bổ sung đề kháng. Ass, lúc này, nàng thật sự là hận bản thân mình mà! Ngoài việc bị dị ứng với cá tôm ra, Âu Dương Vũ còn phát hiện ra trong cơ thể hắn có một luồng khí lạnh bức người, nàng cẩn thận xem xét: “Dung Thất trong cơ thể huynh còn có độc chưa tan đi phải không?.””Vâng, vâng!” Vệ Lâm trên mặt lộ ra một chút kinh ngạc, “Mười năm trước chủ tử đã bị trúng độc, hôn mê mười ngày, may mắn là đã được cứu sống. Chỉ có điều từ đó về sau, hai chân của chủ tử không thể đi lại được nữa, còn hay đột ngột phát bệnh.” “Vậy có biết loại độc đó là gì không?” “Không biết, có điều tất cả các đại phu đều nói đây là loại độc mãn tính, dần dần ăn sâu vào trong cơ thể. Không ít đại phu đều nói bệnh này không thể nào trị được tận gốc, chỉ có thể trị liệu lâu dài cầm cự độc phát tác.” Vệ Lâm vừa nói, ánh mắt cũng sốt sắng nhìn ra ngoài “Đại phu sao đến bây giờ vẫn chưa tới.” Loại độc mãn tính sao, Âu Dương Vũ cũng không thể đảm bảo xác định được bản thân mình có đủ năng lực để điều trị tận gốc độc này cho hắn không. Nhưng trước mắt vẫn cứ ngăn độc trong người hắn đang tung hoành: “Trước hết ngươi cứ đỡ huynh ấy lên giường, ta sẽ nghĩ biện pháp.” Vệ Lâm trên mặt không khỏi ngạc nhiên, nhưng vẫn dựa theo sự sắp xếp của Âu Dương Vũ đem Dung Tùy Vân dìu lên giường, hắn làm bộ mặt nghiêm túc nói: “Dương tiểu thư nếu có thể cứu chữa được bệnh cho chủ tử, tiểu nhân nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp cô nương,.” Âu Dương Vũ thản nhiên nói: “Ta cần ngươi làm trâu làm ngựa cho ta để làm cái gì? Chủ tử ngươi đã cứu ta một mạng nay ta giúp hắn chữa bệnh thì có gì mà phải khó xử? Ngươi cứ yên tâm ra ngoài chờ tin tức của ta.” Âu Dương Vũ từ trong không gian lấy máy điện tâm đồ ra để ghi những thay đổi của dòng điện trong tim từ đó có xác định xem hắn liệu có mắc phải bệnh về tim như rối loạn nhịp tim, suy tim, nhồi máu cơ tim v.v..., sau khi đo lường kiểm tra kỹ lưỡng mới phát hiện ra hắn chỉ mắc bệnh co thắt mạch vành, còn chưa đến mức bị nhồi máu cơ tim, mày của nàng ngay lập tức dãn ra thoáng chút yên tâm. Nếu như vì chút thức ăn nàng làm mà khiến cho Dung Tùy Vân mất mạng thì nàng quả thật đúng là tội phạm đáng tử hình! Âu Dương Vũ vừa mới cất lại máy điện tâm đồ đi thì đã thấy Dung Tùy Vân vẻ mặt vẫn như cũ thống khổ đau đớn, lo lắng trong lòng lại bắt đầu nổi lên, bình thường bệnh này không nguy hiểm đến tính mạng nhưng triệu chứng đau tức ngực, đôi khi kèm theo khó thở nhẹ sẽ ảnh hưởng đến hoạt động sinh hoạt cùng công việc của hắn. Nếu như cứ tiếp tục không chữa trị kịp thời, bệnh của hắn chắc chắn sẽ dễ dàng dẫn đến tắc nghẽn tim mạch. Thuốc mà Tiểu Kỳ Lân lúc trước điều chế hầu như không thể chữa trị dứt điểm được loại bệnh này cho Dung Tùy Vân. Vốn nàng định truyền nước biển cho hắn có điều độc trong người hắn vẫn chưa được thanh lọc hoàn toàn, vả lại thể chất của hắn vừa không ổn lại yếu ớt, không thể tùy tiện đem kim tiêm dẫn thứ gì đó vào người hắn. Âu Dương Vũ đột nhiên nghĩ tới cái gì, từ trong lòng lấy ra một chiếc bọc nhỏ màu đen, mở ra bên trong chính là những cây kim châm cứu lớn nhỏ đủ loại. Điều trị châm cứu trong các bệnh tim do tổn thương thực thể hay cơ năng, có thể làm giảm nhẹ triệu chứng và tăng cường chức năng tim – mạch. Âu Dương Vũ lấy ra một cây kim châm ngắn châm ngay huyệt tâm du trên cổ hắn, cột sống thứ năm trước ngực hắn, sau đó là ở lưng. Châm kim tại một điểm cách huyệt 2mm về phía ngoài, tạo thành một góc 450 với mặt da, hướng mũi kim về đường giữa. Được nửa ngày, liền thấy sắc mặt của Dung Tùy Vân có chút tiến triển, khó chịu đau đớn đã có chút giảm xuống, hô hấp dồn dập cũng đã bắt đầu bình thường trở lại. Âu Dương Vũ lúc này mới nhẹ nhõm thở dài một hơi.Vệ Lâm vào lúc này mới đưa tên đại phu vào, tên đại phụ sau khi bắt mạch cổ tay xong liền, cười nói: “Công tử đã qua cơn nguy kịch mọi người xin đừng quá lo lắng.” Vệ Lâm nhẹ nhàng thở ra một hơi, tiễn đại phu ra khỏi cổng, quay đầu đưa mắt nhìn về phía Âu Dương Vũ đáy mắt giờ chỉ là sự ngưỡng mộ cùng khâm phục. Dung Tùy Vân giờ phút này thần trí đã khôi phục được một ít, thần sắc có lẽ vẫn còn mơ màng. Âu Dương Vũ đang chuẩn bị đứng dậy thì hắn lại đột nhiên giữ chặt lấy tay Âu Dương Vũ, từng đầu ngón tay lạnh lẽo tái nhợt nắm chặt không có ý định buông: “Tiểu Ngũ, Ta không thoải mái.” “Là ta không tốt.” Âu Dương Vũ cúi đầu xin lỗi, Dung Tùy Vân còn chưa kịp trả lời thì hắn liền một lần nữa hôn mê, sắc mặt cũng đã tốt hơn rất nhiều, hắn mạnh mẽ chặt chẽ nắm tay nàng không buông, Âu Dương Vũ kéo tay hắn ra vài lần nhưng đều không thành công. Nhìn thấy khuôn mặt tuy đã có chút hồng hào nhưng vẫn còn tái nhợt của hắn, không khỏi đau lòng liền nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh hắn. Dung Tùy Vân mơ màng ngủ, một lát sau, lại thấp giọng nói: “Lạnh...” Âu Dương Vũ nghe vậy liền gọi người mang cho hắn hai chiếc chăn ấm đắp lên người hắn. Một lát sau lại nghe hắn nói nóng, lúc này nàng mới phát hiện ra sắc mặt Dung Tùy Vân đỏ bừng, nóng bỏng, môi đều khô nứt nẻ cả đi. Vệ Lâm sau khi tiễn đại phu liền đi vào phòng thấy Dung Tùy Vân gặp phải tình trạng như vậy, liền tin tưởng nhìn Âu Dương Vũ: “Dương cô nương, tiếp theo phải làm sao bây giờ?” “Có thể là độc còn lại trong người hắn lại phát tác...” Âu Dương Vũ trong lòng không khỏi càng thêm áy náy, nàng cùng Dung Tùy Vân ở chung nhiều ngày như vậy, ngoài việc chỉ thấy hắn sức khỏe có chút suy yếu cùng với việc kiêng ăn ra, nàng chưa bao giờ biết hắn lại có thể mắc bệnh chịu nhiều đau đớn đến vậy.Nhưng khi nàng làm thức ăn cho hắn, hắn không một chút từ chối nghe theo nàng lại còn không có phản ứng gì khi thấy những món đó, khiến cho khi hắn vừa ăn xong tim lại đau thắt, độc còn dư lại trong người bắt đầu bộc phát! Âu Dương Vũ rất nhanh viết một đơn thuốc đưa cho Vệ Lâm, nói: “Nấu chút thuốc này đi,phải nhanh lên.” “Vâng.” Vệ Lâm tiếp nhận phương thuốc trên tay Âu Dương Vũ sau đó chạy thật nhanh ra ngoài. Vệ Lâm dùng tốc độ nhanh nhất của mình chỉ trong vòng nửa tiếng một bát thuốc nhỏ đã được đem đến trước mặt Âu Dương Vũ. Âu Dương Vũ cầm lấy nhẹ nhàng bón thuốc cho Dung Tùy Vân sau đó mới nhẹ nhàng thở dài. Vệ Lâm thấy Dung Tùy Vân lại tiếp tục ngủ, trên mặt có chút vui mừng: “Dương cô nương, y thuật của cô nương thật là cao siêu, trước kia độc trong người chủ tử cũng thường hay phát tác nhưng cũng khống chế không nhanh được như hôm nay.” “Còn nói như vậy, tất cả đều là lỗi của Ta...” Âu Dương Vũ thấp giọng nói, “Bây giờ ta chỉ có thể tạm thời khống chế độc trong người huynh ấy lại bộc phát mà thôi. Lúc này ngươi hãy giúp huynh ấy tắm rửa sạch sẽ, huynh ấy vừa rồi mới phát nóng nên khắp người toàn mồ hôi ẩm ướt khó chịu, sẽ khiến cho huynh ấy không được thoải mái.””Vâng. Dương cô nương, nếu cô nương không tiếp tục ở lại đây vậy sức khỏe của chủ tử...” Âu Dương Vũ xoa xoa trán đầy mồ hôi: “Thôi được rồi, ta sẽ ở tạm đây tận lực giúp huynh ấy chữa trị hết chất độc còn dư trong người, có điều ta chỉ có thể nắm chắc được năm mươi phần trăm thành công trong việc điều trị cho huynh ấy, hơn nữa độc này có chút khó giải quyết, cũng không phải có thể một sớm một chiều chữa khỏi được.” “Chỉ cần cô nương có thể dốc lòng hết sức như vậy, Vệ Lâm vô cùng cảm kích.” Vệ Lâm trên mặt kích động vô cùng, thái y trong cung đều nói, Dung Tùy Vân chủ tử hắn trong cơ thể vẫn còn độc trong người không thể trị tận gốc, hắn chỉ sợ rằng chủ tử hắn nhiều nhất chỉ có sống lâu thêm mười năm nữa! Mà nay, Âu Dương Vũ lại còn có thể nắm chắc được năm mươi phần trăm thành công! Âu Dương Vũ cầm mấy viên thuốc bổ đưa cho Dung Tùy Vân uống vào, thế nhưng vẫn không có chút hiệu quả gì, vì thế Âu Dương Vũ thừa dịp không có người chú ý, vụng trộm dùng ống tiêm rút một ít máu của hắn vào không gian kiểm tra làm vài xét nghiệm chờ đến khi có kết quả, nàng lúc đó sẽ nghĩ cách. Dung Tùy Vân đã nhiều ngày được Âu Dương Vũ bên cạnh chiếu cố chăm sóc ngày đêm nên sắc mặt cũng đã tốt lên rất nhiều, Âu Dương Vũ mỗi ngày đều theo dõi bệnh tình, kê đơn thuốc cho hắn liên tục năm ngày sau, hắn đã có thể ngồi lên xe lăn ra ngoài trời hóng gió thưởng cảnh. Âu Dương Vũ nhìn thấy sắc mặt hắn đã hồng hào tốt hơn dạo trước liền nhẹ nhàng thở phào một hơi nhẹ nhõm. Bệnh này quả thật kinh khủng a. Nàng đã phải chứng kiến nhiều người mắc phải căn bệnh này, nhưng chỉ là khi đối mặt với một bệnh nhân nam gầy yếu đột ngột phát bệnh mà nguyên nhân chính là do nàng gây ra, trong lòng dường như chịu phải áp lực nặng nề, nàng cười nói: “May là huynh không có chuyện gì xảy ra, nếu không ta sẽ trở thành tội phạm mất.” Dung Tùy Vân trong mắt có chút áy náy, nhưng trong lòng lại lóe lên một nỗi niềm vui sướng khó có ai phát hiện được: “Là ta không tốt, nếu như ta không tham ăn, thì sẽ không phải làm phiền Tiểu Ngũ chăm sóc ta như vậy...mấy ngày gần đây Tiểu Ngũ...vất vả cho nàng rồi.” Âu Dương Vũ đang định lên tiếng nói gì đó thì đã thấy Vệ Lâm tiến vào bẩm báo nói: “Chủ tử, Bùi lão tướng quân đến tìm ngài chơi cờ.” Dung Tùy Vân quay đầu thoáng nhìn qua Âu Dương Vũ, giống như đang hỏi ý kiến của nàng xem có đồng ý hay không: “Tiểu Ngũ, Bùi lão đến tìm ta đánh cờ, nàng có muốn đến xem không?” Âu Dương Vũ phảng phất trông thấy ánh mắt mong chờ của Dung Tùy Vân liền lên tiếng: “Ừ.” Âu Dương Vũ đối với Nam Phong quốc cũng có chút hiểu biết, Bùi lão tướng quân theo như nàng biết đó chính là một người đàn ông mạnh mẽ kiên cường chiến công vang dội, hành quân vô cùng oai hùng. Trong lòng đột nhiên lại nhớ đến phong thái của hắn, cách làm việc của hắn, rồi đột nhiên lại nhớ đến gương mặt đầy kiêu ngạo, đầy khí chất của hắn. Âu Dương Vũ đã sớm đoán được thân phận của Dung Tùy Vân không phải là người bình thường, cho nên đối với việc hắn kết giao được một bằng hữu như vậy, cũng không phải là một chuyện đáng kinh ngạc. Nàng liền phụ giúp Dung Tùy Vân xe lăn đi về phía hoa viên. Vừa đến nơi đã thấy một người ước chừng đã được năm mươi tuổi, hàng râu hoa râm kia cũng hầu như không ảnh hưởng nhiều đến tinh thần khí thế của hắn. Ông ta đang ngồi uống trà khi nhìn thấy Dung Tùy Vân thì trong mắt ngay lập tức sáng lên: “A Thất a, tiểu tử này thật là khiến cho lão già ta đây phải chờ thật vật vả a, mới vừa nghe tin cậu trở về thì lại nghe nói cậu bị bệnh! Bây giờ lão già ta mới được nhìn thấy cậu a.””Lão già này nếu không phải ta đã tìm hiểu sơ qua thì hẳn lúc này ta sẽ cảm thấy lão thật là một người đần độn vô vị.” Âu Dương Vũ cúi đầu khẽ nói với Dung Tùy Vân. Dung Tùy Vân nghe xong chỉ biết cười trừ, nàng đúng là...từ trước đến nay chỉ có nàng là người đầu tiên phán ông ta như thế thôi. Lúc này Âu Dương Vũ mới chú ý đến đứng bên cạnh vị Bùi lão tiên sinh này còn có một gã nam tử tướng mạo tuấn mỹ, dáng người cao ráo với bộ y phục màu trắng khoác bên ngoài bộ áo bào trông vô cùng tiêu sái, bên môi hắn có giơ lên một chút ý cười như không. Âu Dương Vũ phụ giúp Dung Tùy Vân chậm rãi đến gần, Dung Tùy Vân khẽ nở nụ cười thanh thiển, quay đầu nói với Âu Dương Vũ: “Tiểu Ngũ, đây là Bùi lão tướng quân, đứng ở bên cạnh ông ấy chính là cháu của lão Bùi Liễu.” Âu Dương Vũ cũng nhẹ nhàng lịch sự lễ phép cười, tự động báo danh: “Bùi lão tướng quân, Bùi công tử, Tiểu nữ tên Dương Ngũ.” Bùi Liễu giơ đôi mắt dài hẹp như lá liễu nhìn thoáng qua Âu Dương Vũ, liền thấy vị nữ tử trước mắt hắn phải nói là dung nhan tuyệt sắc, trên mặt kia khẽ nhẹ tươi cười, cũng không mang một tia lấy lòng nịnh hót. Dung Tùy Vân bình thường không bao giờ ham mê sắc đẹp, bên người mình cũng không có một nha hoàn nào, nay lại cho phép một người con gái tên là Dương Ngũ được phép đứng bên cạnh hắn hầu hạ, thật đúng là một cô gái khác biệt. Bùi Liễu cũng không hề nghĩ nhiều từ trong tay cẩn thận lấy ra hai chiếc hòm đựng cờ vây. Bùi lão tướng quân vốn rất mê đánh cờ cho nên rất yêu quý hai hòm đựng này. Đây chính là tác phẩm mà hắn đã dành rất nhiều thời gian cùng công sức để tạo ra. Mỗi một quân trắng đều được tạc từ ngọc trơn nhẵn trông rất tỉ mĩ, quân trắng thì trông như ánh sáng trong suốt còn quân đen thì được làm từ những viên ngọc trai đen hiếm quý cầm vào tay liền có cảm giác bóng loáng lạnh lẽo. Bùi lão tướng quân trên mặt tươi cười: “A Thất, mấy ngày gần đây ta đã học được vài chiêu, hôm nay nhất định phải sử dụng hết toàn trí đánh bại tiểu tử ngươi bại không còn đường lui!” Bùi lão tướng tướng quân dùng hết khí thế bao nhiêu năm chinh chiến sa trường của mình ra để quyết đấu một phen khiến cho Dung Tùy Vân cũng chỉ biết cười trừ. Âu Dương Vũ đứng bên cạnh Dung Tùy Vân cũng cảm thấy có chút hứng thú với màn thách đấu này. Cầm, Kỳ, Thi, Họa, là bốn bộ môn nghệ thuật văn hóa cổ xưa. Trong đó Kỳ chính là chỉ về Vi Kỳ, có nghĩa là cờ vây. Nếu như cờ Tướng và cờ Vua đều có một mục tiêu duy nhất là tiêu diệt quân Tướng hay Vua thì chỉ cần diệt được quân đó thôi thì tất cả còn lại sẽ sụp đổ hoàn toàn. Cờ Tướng và cờ Vua nhắm vào một quân duy nhất nên hai loại cờ mang tính chiến tranh, tính hủy diệt rất cao. Tất cả các quân hai bên đều tìm cách ăn quân càng nhiều càng tốt mà không hề để ý gì tới lãnh thổ đất đai. Sự đối kháng trên bàn cờ tướng, cờ vua là một mất một còn, không hề có sự khoan nhượng. Cờ Vây thì hoàn toàn khác. Cờ vây có mục tiêu tối thượng và duy nhất là chiếm được “đất” càng rộng càng tốt. Bắt quân cũng rất cần nhưng luôn là chuyện thứ yếu. Nếu so với cờ Tướng, Vua chỉ có 32 quân và 64 ô để hoạt động thì người chơi cờ vây phải có sự tính toán cực kỳ sâu xa mới có thể điều khiển 361 quân trên một diện tích rộng gấp 5 lần. Điều đó giải thích vì sao người chơi cờ vây phải tính trước rất nhiều nước không chỉ cho một đám quân mà cả cho chục đám quân xen kẽ rất phức tạp trên bàn cờ. Óc tưởng tượng trong cờ vây là rất lớn. Bùi lão tướng quân trong khi chơi cờ lúc mềm như gió lúc mạnh mẽ vang dội, thận trọng. Lại nhìn thấy quân cờ của Dung Tùy Vân bị quân của mình bao vậy, thần sắc có chút đắc ý, tay bắt chặt thành quyền đặt bên miệng ho khụ một tiếng. Dung Tùy Vân dường như không hề để ý đến, vẫn với thái độ điềm tĩnh thoải mái. Cũng không có biểu hiện hối hận vì nước đi của mình bị thất thủ. Bùi lão tướng quân lại cúi đầu ho khan vài tiếng, cười nói: “A Thất, ta thấy tiểu tử ngươi nên nhận thua đi!” Dung Tùy Vân có chút vuốt cằm, cũng không nhìn hắn, nâng tay nhẹ nhàng đặt một quân cờ lên bàn cờ. Bùi lão tướng quân từ khuôn mặt tươi cười nhất thời đơ cứng lại, chỉ trong nháy mắt, hắn đã mất gần nửa giang sơn của mình. Hắn không khỏi vỗ đùi nói: “Sao vậy, sao có thể như vậy được!”Bùi Liễu đứng ở một bên xem trận cờ vây đầy gay cấn này, đôi môi xinh đẹp kia khẽ cong lên ý cười kính nể: “Ông à, kỹ thuật của ông còn chưa có sánh kịp với Dung công tử đâu, ông vẫn nên nhận thua quay trở về mà tiếp tục luyện thêm mấy chiêu nữa đi.” Bùi lão tướng quân tức giận trừng mắt nhìn Bùi Liễu, vừa định mở miệng nói chuyện, liền cảm thấy trước ngực chợt co thắt lại, máu trong người đột nhiên trào lên, ức chế không được ho khan vài tiếng. Bùi Liễu nhìn thấy Bùi lão tướng quân mặt mày biến sắc ho khan không dứt, liền vội vàng từ trong lòng lấy thuốc ra nhưng khi đưa tay vào thì đột nhiên nhớ ra một chuyện trong lòng hoảng loạn, nói: “Nguy rồi, Ta quên mang thuốc theo rồi.” Bùi lão tướng quân ho khan vẫn không dứt, lại khoác tay về phía Bùi Liễu ý bảo rằng hắn không có chuyện gì. Bùi Liễu lúc này dường như không thể bình tĩnh hơn nữa, trên trán toát đầy mồ hôi lạnh, khuôn mặt tuấn mỹ mang theo vẻ hoảng sợ: “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, nếu cứ như vậy ông sẽ xảy ra chuyện mất!” Dung Tùy Vân sắc mặt cũng có chút sốt ruột, bệnh của Bùi lão tướng quân hắn đương nhiên hiểu rõ, là bệnh cũ lâu năm tái phát, nếu như không sớm trị liệu, sợ bản thân lão ấy tuổi cao sức yếu không thể chịu nổi. Nghĩ liền kêu: “Vệ Lâm, nhanh đi mới Trương thái y đến đây, ngoài ra phái người đi đến phủ của Bùi tướng quân lấy thuốc mang đến đây, đi nhanh về nhanh!” Vệ Lâm nhận lệnh liền lập tức nhanh chóng vọt ra ngoài. Bùi lão tướng quân lúc này mạnh mẽ ho ra một bụm máu sau đó liền hôn mê bất tỉnh. Bùi Liễu dường như gấp gáo đến độ không thể kiên nhẫn được nữa: “Ông à, ông làm sao vậy, ông à?” Dung Tùy Vân cũng muốn tự mình lăn xe đến xem tình hình thế nào thì đã thấy Âu Dương Vũ giữ chặt xe lăn của hắn. Thực ra Âu Dương Vũ nàng vốn không muốn bộc lộ tài năng của bản thân ra, nhưng mạng người quan trọng hơn, lại nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột của Dung Tùy Vân, liền nhịn không được vươn tay giữ lấy bờ vai hắn từ mình tiến lên phía trước, ngón tay thon dài nhẹ nhàng khoát lên mạch cổ tay của Bùi lão tướng quân, tinh tế đánh giá xem xét. Bùi Liễu nhìn thấy tư thái của Âu Dương Vũ, trong lòng có chút vui vẻ, nhịn không được nói: “Dương cô nương cũng biết y thuật sao?” Âu Dương Vũ lúc này chỉ nhíu mày: “Vì bệnh đã tích lũy lâu ngày nên có chút phiền phức.” Âu Dương Vũ quyết đoán ngẩng đầu lên nói với Bùi Liễu: “Dìu Bùi lão tướng quân vào trong phòng đi.” Trong tiềm thức Bùi Liễu nghĩ rằng chỉ có những vị lão thái y trong cung mới có học thức cao về y thuật, nếu như không xảy ra một màn lúc nãy hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ có ý nghĩ rằng vị nữ tử trước mặt hắn lại là một người tinh thông y thuật. Vì mọi chuyện trở nên gấp gáp nên, Âu Dương Vũ nói cái gì, hắn vội vàng nghe theo. Âu Dương Vũ từ trong lòng lấy ra bao châm cứu, cởi y phục ngoài của lão tướng quân tìm vị trí ngay trước ngực hạ tay châm kim. Thần sắc vô cùng bình tĩnh, nghiêm túc, động tác phương pháp châm cứu của nàng vô cùng thành thạo, vị trí của huyệt vị châm xuống cực chuẩn. Bùi Liễu thấy phương pháp sử dụng châm cứu của Âu Dương Vũ không giống với phương pháp của các vị thái y trị liệu thường lui tới, trên mặt có chút lo lắng, vừa định tiến lên ngăn cản thì đột nhiên Dung Tùy Vân ngồi bên cạnh vội kéo hắn lại: “Bùi Liễu, cậu không cần sốt ruột, ta tin tưởng Tiểu Ngũ.”Có thể kéo hắn lên từ tay của Diêm Vương nhanh như vậy, đương nhiên hắn tin tưởng tuyệt đối vào y thuật của nàng. Âu Dương Vũ châm cứu cho Bùi lão tướng quân được một canh giờ, sắc mặt xuất hiện một chút ủ rũ, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi, nàng vừa đứng dậy, thì đã thấy trước mặt mình có một chiếc khăn tay. Dung Tùy Vân giơ tay lên, đôi mắt trong suốt, thần sắc nhu hòa: “Tiểu Ngũ, nàng cầm lấy lau đi.” Âu Dương Vũ cầm lấy khăn tay từ trong tay hắn, mà bên kia Bùi Liễu đã bước nhanh chóng đi đến bên giường, phát hiện ra Bùi lão tướng quân đột nhiên ho khụ ra một ngụm máu đen. “Ông!” Bùi Liễu hoảng sợ, từng sợi dây thần kinh như buộc chặt lại với nhau, hắn quay đầu lại phẫn nộ nhìn Âu Dương Vũ, âm thanh có chút sắc bén: “Xem cô chữa trị lung tung thế nào để ông nội của ta bây giờ một chút cũng không tốt lên.” Âu Dương Vũ thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, còn chưa kịp lên tiếng giáo huấn hắn vài câu thì đã thấy Bùi lão tướng quân từ từ ngồi dậy, thần sắc cũng tốt lên rất nhiều: “Bùi Liễu, chớ có vô lễ!” “Bùi lão tướng quân, bây giờ ông cảm giác như thế nào?” “Lão chỉ cảm thấy trong người vô cùng sảng khoái dễ chịu.” Bùi lão tướng quân ha ha cười rộ lên, chỉ cảm thấy sức khỏe của bản thân đã tốt lên rất nhiều. Bùi Liễu nghe được Bùi lão tướng quân nói như thế, liền cảm thấy có lỗi với Âu Dương Vũ: “Thực xin lỗi Dương cô nương, Ta...chỉ vì thấy ông lại hộc ra máu quá lo lắng mà ta...” “Không sao, việc này cũng là chuyện thường tình thôi.” Âu Dương Vũ thần sắc thản nhiên, cũng không tỏ vẻ giận dữ. Âu Dương Vũ lấy hết tất cả kim châm trên người Bùi lão tướng quân rút ra hỏi: “Mạo muội hỏi một câu, Bùi lão tướng quân năm trước ngực đã từng chịu qua tổn thương?” Bùi lão tướng quân liền ngồi ngẫm nghĩ hồi tưởng lại năm đó, không khỏi thở dài, nói: “Khi đó là vào màu đông trời giá rét, lão tham gia chinh chiến vô ý bị kiếm của đối phương đâm trúng trước ngực, mặc dù lão rất may mắn cứu được một mạng, nhưng từ đó về sau lão đều cảm thấy trước ngực đều lạnh lẽo đau đớn. Lúc ấy lão không cóc hút hoài nghi chỉ nghĩ rằng do tuổi già sức yếu.Nhưng dần dần lão bắt đầu xuất hiện ho khan, hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng, mấy tháng gần đây, dường như lão ho khan không dứt.” “Mười năm sau, lão cũng đã tìm mời không ít thái y, các vị lang trung, uống không biết bao nhiêu là thuốc, nhưng cũng không thấy hiệu quả! Thật vất vả mới tìm ra được một phương thuốc hữu hiệu, có điều lão không được phép ăn nhiều này nọ. Cho nên một thời gian sau, cơ thể lão ngày một suy nhược, sau đó lão thấy không ổn liền ngừng uống loại thuốc đó sau đó dưỡng sức một thời gian dài, mới dần dần khôi phục.” Nói tới đây, Bùi lão tướng quân lại che miệng ho khan vài tiếng “Chỉ có điều bệnh ho khan của lão vẫn như cũ không thể chữa khỏi được, mỗi ngày ho, mỗi đêm ho, cứ như vậy cũng đã thành thói quen rồi, ai!” Nói xong hắn thở dài thật mạnh. Bùi Liễu cũng đột nhiên sáng mắt lên, trên mặt lộ ra một tia hi vọng hỏi “Dương cô nương y thuật cao minh như vậy liệu rằng có biện pháp cứu chữa được bệnh này không?” Âu Dương Vũ nghe xong triệu chứng mà Bùi lão tướng quân mô tả, kết hợp với chuẩn đoán của nàng theo như nàng quan sát vừa rồi về cơ bản cũng đã phán đoán ra được là do Bùi lão tướng quân lúc trước bị ngoại thương nên mắc phải bệnh hen phế quản, hơn nữa vì còn không thể thích nghi với sự thay đổi của thời tiết lạnh giá nên bị hàn khí xâm nhập dẫn đến việc Bùi lão thường xuyên ho vào lúc sáng sớm cả lẫn nửa đêm. Nếu như bệnh này không phát hiện và điều trị kịp thời thì sẽ dẫn đến việc mắc phải cơn ho ác tính khó thở trầm trọng có khi ngừng thở, tím tái, hạ huyết áp dẫn đến tử vong. Âu Dương Vũ thực sự không nghĩ rằng việc quyết định chọn Nam Phong quốc làm điểm trốn chạy lại vướng phải nhiều phiền phức như thế này, chợt quay đầu nhìn thấy vẻ mặt mong chờ cùng tin tưởng của Dung Tùy Vân nhìn nàng, đúng là nàng nên thay đổi chủ ý của mình thì hơn, trầm ngâm một lúc lâu rồi nói: “Bùi lão tướng quân bệnh này của ông có chút khó khăn, nhưng vẫn có một phương pháp có thể thử một lần, chỉ có điều phải cần chút thời gian.” “Vậy sao? Có hi vọng sao?!” Bùi lão tướng quân bày ra bộ mặt không thể tin được nhìn Âu Dương Vũ, trên mặt mừng rỡ như điên, “Cho dù cần bao nhiêu thời gian đi chăng nữa, Bùi lão ta cũng đều nguyện ý.” Âu Dương Vũ nhợt nhạt cười nói: “Đều là bằng hữu của Dung công tử, Tiểu Ngũ nguyện hết sức thử một lần.” Vào chính lúc này, Dung Tùy Vân đã mời thái y đến. Hắn vừa rồi nghe được Bùi lão tướng quân phát bệnh, mới vội vàng chạy bán sống bán chết đến đây nhưng vừa tới nơi thì thấy Bùi lão tướng quân sắc mặt lúc này thật sự rất tốt. Hắn dường như không tin chuyện xảy ra trước mắt mình liền chạy đến chuẩn đoán mạch cổ tay, trên mặt có chút kinh hỉ: “Vị nào thật sự đã cứu Bùi lão tướng quân một mạng a, nếu như chậm trễ chỉ sợ hậu quả không thể lường trước được!” Bùi Liễu vẫn còn đứng ngây ngốc đó chưa kịp làm gì đó tạ lỗi với Âu Dương Vũ thì lại nghe được nàng nói rằng có biện pháp chữa trị cho Bùi lão tướng quân, nên ấn tượng đối với nàng lúc này càng lúc càng tăng, có phần khâm phục: “Người đó chính là Dương cô nương.” Trương thái y nhìn lại phát hiện ra trước mặt mình là một vị nữ tử, tuy trong lòng có chút không thể tin được nhưng trên mặt cũng lộ ra tia nể phục: “Dương cô nương, về sau nếu như rỗi rảnh lão phu có thể xin cô nương chỉ giáo vài điều về y thuật rồi” Âu Dương Vũ đáp lễ lại nói: “Ngài quá khiêm tốn rồi.” Bùi Liễu trong lòng âm thầm sợ hãi than, Trương thái y được mệnh danh là đệ nhất thần y của đất Nam Phong quốc. Thế nhưng nay ngay cả hắn cũng đều bội phục vị Dương cô nương này, lại còn xin nàng chỉ giáo và điểm. Nàng quả thật là một cô gái thú vị. Cuối cùng Bùi lão tướng quân bình an vô sự trở về phủ, lúc gần đi, Bùi Liễu khẽ đưa đôi mắt đầy thâm ý nhìn Âu Dương Vũ. P/s: *thều thào* M...ai...lại..ại..đăng chương...ương...tiếp..nha...a...chị...êm.....
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]