Trình tướng quân bước nhanh vào, đi theo phía sau chính là con gái ông ấy Trình Cẩm.
Trình tướng quân vừa nhìn thấy Dạ Trọng Hoa, liền lập tức tiến lên quỳ xuống nói: “Phi Bạch, ta đưa Cẩm nhi đến đây để nhận lỗi với con, bọn ta nguyện cúi rập đầu cầu xin....”
Trình tướng quân lôi Trình Cẩm lên, Trình Cẩm ở phía sau lên quỳ bên chân Dạ Trọng Hoa, than thở khóc lóc: “Nhị ca, Cẩm nhi sai rồi, Cẩm nhi biết sai rồi, Nhị ca có thể tha thứ cho Cẩm nhi lần này nữa thôi có được không?”
Trình Cẩm thấy Dạ Trọng Hoa vẫn điềm nhiên không lên tiếng liền tiến lên nắm chặt ống tay áo hắn, thanh âm nghẹn ngào: “Cầu xin Nhị ca đừng rời xa Cẩm nhi đừng ghét bỏ Cẩm nhi, Cẩm nhi hứa với Nhị ca từ nay về sau nhất định nguyện trở thành nô tỳ hầu hạ Nhị ca hết đời!”
“Hạ lưu!” Đôi môi mỏng manh của Dạ Trọng Hoa không khách khí phun ra hai chữ, Dạ Trọng Hoa tỏ ý chán ghét đẩy tay Trình Cẩm đang nắm lấy tay áo mình ra, Trình Cẩm trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ, còn định muốn nói gì nữa, thì đột nhiên nhìn thấy Vân Thương từ bên ngoài mang theo vài tên nam nhân tiến vào. Vân Thương ghé vào bên tai Dạ Trọng Hoa nói vài câu, Dạ Trọng Hoa ngồi tao nhã trên ghế, ra lệnh cho Vân Thương bảo tất cả bọn họ quỳ xuống sau đó thanh âm mang theo một chút châm biếm trêu chọc: “Trình tướng quân, một trong năm vị nam tử đều mới là con rể của Trình gia, còn về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-sung-phi-cua-ta-vuong/1634350/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.