Chương trước
Chương sau
“Tuyết sơn?” Âu Dương Vũ nghe được hai chữ “ Tuyết Sơn” phát ra từ miệng của Dạ Trọng Hoa, trên mặt tỏ vẻ ngạc nhiên không thể tin nổi, không có để tâm đến hai chữ “ dắt tay” sau đó. Nàng có nghe qua vài người Tây Lăng miêu tả vẻ đẹp hùng vĩ tráng lệ của Tuyết Sơn, nghe nói tuyết sơn nằm ở phía bắt Tây Lăng, bốn năm một mùa đông lạnh, băng tuyết bao phủ. Nàng có đọc qua nơi này trong sách có để cập đến ở Tuyết Sơn có rất nhiều bảo vật châu báu kỳ lạ quý giá, đi càng sâu vào trong núi tuyết càng tìm thấy được nhiều món bảo vật hiếm lạ, không gì sánh bằng.
Âu Dương Vũ lúc trước cũng chỉ đọc qua sử sách nên cảm thấy vô cùng tò mò. Cho nên đối với thế giới này càng ngày càng hứng thú.
Dạ Trọng Hoa khẽ vuốt cằm: “Ừm, phụ hoàng giao cho bổn vương nhiệm vụ đi thăm dò biên ải.”
“Thăm dò biên ải?” Âu Dương Vũ ánh mắt lóe lên, có chút không tin được: “Chuyện này sao có thể cho phép được, một vương gia cao quý như ngươi lại xuất mã đi thăm dò được sao?”
Dạ Trọng Hoa nhéo mặt nàng khẽ cười: “Ta biết nàng rất thích đi ngao du đó đây mà phụ hoàng dạo này tâm tình rất tốt, đương nhiên đã đồng ý thỉnh cầu của ta. Có điều sắp tới lễ mừng đại thọ lần thứ năm mươi của phụ hoàng, chúng ta chỉ đi ngao du sơn thủy nửa tháng rồi lại quay trở về.”
Vì phương tiện đi lại ở thời cổ đại chưa được cải tiến cho nên Âu Dương Vũ cũng không thích đi du lịch đường dài như vậy, ngồi trong xe ngựa lại lắc lư khiến cho nàng không khỏi choáng váng đầu óc. Nhưng nghĩ đến việc có thể đến được nơi tận cùng Cực Bắc ở Tây Lăng quốc, lại có thể rời xa chốn hoàng cung đầy tranh đấu kia, trong lòng nàng lại có vài phần mong chờ, trên mặt lộ ra ý cười tươi như hoa, vô cùng chân thành: “Khi nào thì xuất phát?”
“Ngay bây giờ.” Dạ Trọng Hoa nhìn Âu Dương Vũ đôi mắt mang theo một tia ôn nhu sủng nịch, trong phút chốc đã dụ được vị tù binh Âu Dương Vũ.
Âu Dương Vũ gật đầu thật mạnh một cái, ừ lên một tiếng, trên mặt tỏ vẻ vui sướng dường như không thể dùng một tính từ nào để có thể diễn tả hết được niềm hạnh phúc của nàng lúc này.
Dạ Trọng Hoa nhìn bộ dạng mong chờ, vui vẻ của Âu Dương Vũ, trong lòng thầm cười: Tiểu Ngũ nhi của hắn khi nào đã trở nên ngoan ngoãn hiền dịu như vậy rồi.
Đợt xuất hành lần này, hai người bọn họ chuẩn bị cũng không nhiều, ngoài mang thêm một vài hộ vị cần thiết cùng với nha hoàn Trúc Lục bên cạnh hầu hạ Âu Dương Vũ thì cũng không có bất kỳ ai theo cùng bọn họ. Hai người ăn mặc đơn giản, thoạt nhìn như hai vợ chồng son bình thường khá giả đi du ngoạn.
Vừa định chuẩn bị cho xe ngựa xuất phát, Âu Dương Vũ khẽ vén rèm ra nhìn ra bên ngoài đã thấy hai thân ảnh quen thuộc, Âu Dương Vũ có chút không tin trừng mắt nhìn, kéo ống tay áp của vị đang nhắm mắt nghỉ ngơi Dạ Trọng Hoa: “Ngươi xem!”
Âu Dương Vũ vươn tay chỉ vào hai kẻ đang mặc bộ thường phục, cưỡi trên lưng hai con tuấn mã. Đặc biệt trong đó có một tên trên mặt bày ra vẻ trách móc chống lại khuôn mặt lạnh lùng, lãnh khốc lúc này của Dạ Trọng Hoa, có chút tươi cười nói: “Dạ Nhị, ngươi quả là một người không biết nghĩ cho huynh đệ nha, đi du ngoạn cảnh đẹp mà không gọi ta với Mộ Dung một tiếng để cùng thưởng thức?” Tên Mộ Dung Thù Vân một thân y phục trắng từ đầu đến chân nghe thế liền gật gật đầu như chày giã gạo, bình tĩnh liếc mắt nhìn Dạ Trọng Hoa: “Ngươi không gọi Vân Thương thì không nói gì, đằng này cả ta mà ngươi cũng không muốn gọi.”Vân Thương trợn tròn mắt, hù nói: “Mộ Dung, ngươi ngứa da phải không!”
Nghe hai người này kẻ xướng người họa, Âu Dương Vũ và Dạ Trọng Hoa bất đắc dĩ cố làm ra vẻ quen biết cười. Dạ Trọng Hoa trong mắt có chút buồn bực, khó chịu cùng hờn giận, hắn chỉ muốn cùng với Tiểu Ngũ nhi có một không gian riêng tư, tạo ra những kỷ niệm chỉ thuộc về nàng với hắn. Thế nhưng hai tên không biết điều kia lại dám đến phá đám làm kỳ đà cản mũi hắn, ầm ầm ĩ ĩ như hai tên bệnh. Dạ Trọng Hoa nhìn về phía Vân Thương lơ đãng nói: “Nếu Vân lão tiên sinh biết ngươi đi ra ngoài? Cẩn thận ông ta lột da ngươi.”
“Ha ha.” Vân Thương cười gượng hai tiếng, sắc mặt có chút mất tự nhiên, sau một lát liền làm ra vẻ bất cần: “Vân Thương ta làm chuyện gì cũng đều bàn bạc qua với lão già đó rồi, mà dù gì tôi lớn từng này tuổi đầu, lão còn lo lắng cho ta làm gì nữa.”
Vân Thương nói xong lại sợ Dạ Trọng Hoa còn kiếm cớ làm khó hắn, liền lên tiếng khẳng định lẩm bẩm: “Không sao, ta đã nói bọn họ báo với lão đầu nhà ta một tiếng rồi, nói rằng ta đi theo “ bảo vệ” cho sự an nguy của Ninh vương điện hạ.”
Âu Dương Vũ nghe được hai chữ “Bọn họ” trong lòng nổi lên sự tò mò, thắc mắc, hỏi: “Bọn họ là ai?”
Vân Thương sắc mặt càng thêm mất tự nhiên, Mộ Dung Vân Thù giúp hắn trả lời: “Bọn họ dĩ nhiên là bọn hạ nhân của Vân phủ rồi, hắn nào có lá gan lớn dám đứng trước mặt Vân lão tiên sinh xin xỏ chuyện này. Với lại, gần nhất Vân lão tiên sinh vì bị tên nghịch tử nào đó chọc cho lão giận đến phát bệnh, bảo rằng cứ lão mà thấy tên nghịch tử này một lần là chỉ muốn cầm gậy đánh cho hắn một trận cho bỏ tức.”
“Mộ Dung, tên chết bầm nhà ngươi không nói thì cũng không ai bảo ngươi câm đâu!” Vân Thương hung hăng giơ nắm đấm trừng mắt nhìn Mộ Dung Vân Thù, Mộ Dung Vân Thù cũng không thèm để ý.
Dạ Trọng Hoa thấy tình hình trước mắt không thể thay đổi ý định của cái tên cứng đầu Vân Thương này liền chuyển mục tiêu sang Mộ Dung Vân Thù nói: “Ngươi thì sao? Không ở nhà nuôi vợ chăm con, đi theo xem náo nhiệt làm gì?.”
Mộ Dung nghe xong mặt mày cứng ngắc, Vân Thương lúc nãy bị tên Mộ Dung đánh úp “ không đánh mà khai” chuyện tình của hắn, tức đến nỗi không tìm được ai để phát tiết, nghe Dạ Trọng Hoa làm một câu mở đường, liền gân giọng mở màn trả thù: “Ai da, Dạ Nhị, ngươi nói không đúng rồi! Ngươi biết rõ Mộ Dung và Tẩu tử không được hòa thuận cho lắm, còn cố gắng lôi vết thương lòng của hắn ra làm gì, hẳn là hắn và tẩu tử mới cãi nhau, bị đuổi ra khỏi nhà, nên mới trốn đi đây a.”
Âu Dương Vũ bắt gặp vẻ mặt lo lắng của Mộ Dung Vân Thù, không nhịn được cười rộ lên, không khỏi có chút tò mò. Dạ Trọng Hoa khẽ vỗ trán, ôm lấy Âu Dương Vũ đang cười ngặt nghẽo thấy xe ngựa đã chuẩn bị tốt liền không thèm để ý đến hai vị kia lạnh lùng nói: “Trên đường ăn mặc tự giải quyết.”
Dạ Trọng Hoa nói xong liền nghênh ngang nhắm lại mắt dưỡng thần.
Vân Thương ở phía sau phi ngựa đuổi theo, không khỏi hô to: “Ninh vương gia, nhà ngài bạc ngập đầy núi, còn tính toán với bọn ta chuyện ăn mặc là sao hả, đồ lãnh vương keo kiệt, bủn xỉn!”Mộ Dung Vân Thù cũng rất nhanh đuổi theo sau hai người, khóe môi liền cong lên nở nụ cười bất đắc dĩ, bất quá ý cười chợt lóe lên mà ngay chính cả hắn cũng không phát hiện ra.
Âu Dương Vũ nghe được âm thanh oán hận của Vân Thương, nhịn không được bật cười, Dạ Trọng Hoa nhìn thấy nụ cười rực rỡ của Âu Dương Vũ liền không khỏi thắc mắc hỏi. Thực ra Tiểu Ngũ nhi của hắn nên cười nhiều một chút, vì nàng cười rất đẹp: “Vũ nhi, nàng cười gì đó?”
“Ta đang nghĩ, hai người bọn họ đều không mang theo đồ ăn, đến lúc đói bụng ngươi nỡ không cho bọn họ ăn cùng sao?”
Dạ Trọng Hoa hai hàng lông mày khẽ nhíu thản nhiên lên tiếng: “Dù ta nói sẽ không lo chuyện đó, nhưng xem ra Vũ nhi nàng cũng không nhẫn tâm nhìn hai tên kỳ đà kia chết oan vì đói, ta nói có gì sai không?”
“Xem ra trong mắt của vương gia, bổn vương phi tôi thật là một người lương thiện nha.” Âu Dương Vũ cười rộ lên, đáy mắt cong lên liễm diễm sáng rọi, nụ cười ấy làm mê đắm lòng người. Dạ Trọng Hoa lắc lắc đầu, “Không, lòng tốt của nàng chỉ dành cho một số người. Ta biết Vũ nhi đã có thù với ai ắt sẽ không bỏ qua!”
Âu Dương Vũ nghe xong những lời này, không khỏi cười rộ lên, gật gật đầu, giơ nấm đấm day day trước mặt hắn, híp lại ánh mắt hâm dọa: “Cho nên, tốt nhất vương gia không nên chọc giận ta, nếu không hậu quả thế nào vương gia cũng biết rõ rồi. Có thù tất báo a!”
“Mèo nhỏ nàng có giơ nanh vuốt thì bổn vương cũng sẽ bẻ gãy hết móng vuốt của nàng!” Dạ Trọng Hoa trong mắt hiện lên một tia ngoan cường chinh phục. Đột nhiên xe ngựa bị xóc nảy, Âu Dương Vũ vì bị mất thăng bằng thuận thế ngã vào lòng Dạ Trọng Hoa.
Dạ Trọng Hoa ôm chặt nữ nhân trong lòng hắn, mặt với mặt gần kề ái muội, ánh mắt tuyệt mỹ thâm thúy, trên mặt mang theo ý cười tà mị: “Vũ nhi lúc này muốn yêu thương ta đến vậy sao, muốn báo đáp ta sao?”
“Xùy xùy..đi đi!” Âu Dương Vũ một phen đẩy hắn ra: “Ai muốn báo đáp ngươi, ngươi nhiều lần khi dễ ta, chẳng coi ta ra gì, ta còn chưa có tính sổ đâu.”
Hơi thở ái muội của hai người quá gần, Dạ Trọng Hoa trên mặt ý cười càng đậm hơn, môi mỏng bên môi nàng khẽ bật cười, cơ hồ như muốn cắn lên làn môi nàng: “Không coi nàng ra gì? Bổn vương đã khi nào lạnh nhạt với nàng, không coi nàng ra gì chưa? Bổn vương thương yêu nàng còn không đủ sao nàng lại nghĩ bổn vương ta khinh bạc nàng?”
Âu Dương Vũ nhất thời bị những lời tâm sự của hắn nghẹn lời cứng họng, từ trong lòng hắn đẩy ra, ngồi cách hắn thật ra ở một góc, Dạ Trọng Hoa nhìn thấy ánh mắt phòng bị của nàng liền cao giọng cười.
Ngồi trên lưng ngựa đi song song cùng với xe ngựa là Vân Thương cùng Mộ Dung Vân Thù nghe được tiếng cười sảng khoái của Dạ Trọng Hoa bên trong xe, Vân Thương hừ một tiếng: “Dạ Nhị cười vui như vậy, hẳn là đang đùa giỡn gì với tiểu nha đầu kia rồi.”
Mộ Dung vẫn bình thản đưa mắt nhìn hắn, môi khẽ cong lên ôn nhuận tươi cười: “Ngươi thì biết cái gì, cũng chỉ là một tên nhóc vắt mũi chưa sạch.”
“ Vắt..cái gì mà tên nhóc vắt mũi chưa sạch hả?” Vân Thương nghe xong tức giận tỏ thái độ không phục, hô lớn: “Ngươi mới là tiểu tử còn hôi sữa mẹ a, ngươi đừng tưởng rằng ngươi già hơn ta chút tuổi là tự cho mình cái đặc quyền khinh thường người khác!””Ngươi không phải là tên nhóc vắt mũi chưa sạch thì là cái gì, ngay cả mảnh tình vắt vai cũng không có thì có tư cách gì mà phán xét người khác.”
Vân Thương nhất thời giận dữ: “Ngươi thì biết cái quái gì, bản công tử ta đây có biết bao nhiêu phụ nữ đu bám, có thể nói là sắp hàng dài đến tận ngoài cổng phủ, này này, Mộ Dung, ngươi quay lại đây, có nghe ta nói hay không hả!”
Âu Dương Vũ nghe được âm thanh rống thét của Vân Thương, vén màn lên xem chuyện tình bên ngoài. Kỳ thật qua cuộc đối thoại của hai tên này, nàng cũng đồng tình với Mộ Dung rằng Vân Thương là một tên nhóc con vắt mũi chưa sạch chính hiệu. Nhìn bộ dạng bên ngoài cao ráo, tuấn tú đẹp dáng là thế, trước mặt người ngoài thì diễu võ ra oai, phách lối kiêu căng. Nhưng hắn thử đứng trước người quen hắn xem, nói câu nào ra là sặc mùi sữa, nhỏ mọn, bướng bỉnh. So với sự trầm ổn, tao nhã của Mộ Dung Vân Thù thì còn thua xa, thế mới bảo hắn nào thèm chấp loại người nông nổi bồng bột như tên Vân Thương kia.
Âu Dương Vũ đột nhiên nhớ tới cái gì, lên tiếng hỏi: “Dạ Trọng Hoa, mới vừa rồi Vân Thương có nói Mộ Dung Vân Thù cùng phu nhân hắn quan hệ bất hòa. Vậy rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra giữa hai người họ?”
Dạ Trọng Hoa liếc nàng một cái lơ đãng lên tiếng: “Cái gì? Vừa nãy ai đó bảo không thèm quan tâm đến ta?”
Âu Dương Vũ muốn nghe hắn kể chuyện liền ngồi gần bên cạnh hắn: “Này, lúc này ai bảo ngươi chọc giận ta, nói đi a!”
“Mộ Dung Vân Thù và phu nhân hắn Vương thị từng được hứa hôn từ nhỏ, cho nên có thể nói là thanh mai trúc mã, nhưng không có nghĩa là thân thiết với nhau” “
Âu Dương Vũ nghe xong Dạ Trọng Hoa tường thuật tóm lược, ước chừng cũng giúp nàng hiểu ra một chút. Mộ Dung Vân Thù cùng Vương thị Vương Nhược Hi là thanh mai trúc mã, Vương Nhược Hi là một cô gái trong trẻo nhưng lạnh lùng quật cường lại có vài phần mạnh mẽ, Mộ Dung Vân Thù cũng không nhường nhịn, muốn hơn thua với nàng, hai người như chó với mèo, như nước với lửa cứ đụng mặt nhau là cãi nhau những chuyện vặt vãnh.
Sau khi hai vị oan gia này thành hôn, tình cảm cũng không một chút cải thiện là mấy, nhưng cũng có thể nói là hạnh phúc mỹ mãn. Thành hôn được một năm,Mộ Dung tướng liền được lên chức ông nội, biết rằng giờ phút này mình đã được làm mẹ, tính tình của Vương Nhược Hi cũng bắt đầu nhu hòa lên rất nhiều.
Nhưng không ngờ khi Mộ Dung Vân Thù ở bên ngoài cứu một vị cô nương trở về, Âu Dương Vũ thầm nghĩ hẳn vị cô nương này là một đóa bạch liên hoa (Bạch Liên hoa là các em gái ngây thơ trong sáng sống như thánh nữ),ở trong phủ Mộ Dung làm việc báo ân, khiến cho tình cảm giữa Mộ Dung Vân Thù cùng với Vương Nhược Hi kia đã mỏng manh nay là còn dễ vỡ như bọt biển. Vốn tính tình nóng nảy của Vương Nhược Hi bị vị bạch liên hoa này chọc tức đến cực điểm. Vài ngày sau liền phát hiện vú nuôi con của Vương Nhược Hi bị người hạ độc, tức giận bộc phát lập tức rút trường kiếm giết chết vị bạch liên hoa này, Vương Nhược Hi nghĩ rằng loại người như nàng ta chính là một tai họa có thể hại chết con mình, nhưng chính hành động mù quáng thiếu suy nghĩ của nàng cũng trực tiếp giết chết tình cảm vợ chồng của hai người lúc đó.
Sau đó hiểu lầm của hai người bọn họ càng lúc càng sâu đậm, Mộ Dung Vân Thù cũng dần dần không muốn ở lâu dài trong phủ Mộ Dung, nếu như không phải vì còn có con hắn, hắn cũng hy vọng không bao giờ trở về phủ đó một khắc nào nữa.
“Con người của Mộ Dung luôn phóng khoáng, lấy việc cứu người làm trọng. Đây vừa là ưu điểm nhưng cũng là nhược điểm của hắn, chuyện tình của hắn, chúng ta cũng thể cảm thông a.”
Dù sao cũng là bằng hữu của Dạ Trọng Hoa, Âu Dương Vũ khó có thể nhận xét cái gì, chỉ thở dài một hơi: “Vì một cô gái xa lạ không quen biết lại hại gia đình đi đến tan vỡ, không đáng!”
“ Vũ nhi yên tâm, bổn vương sẽ không phụ nàng!”
Âu Dương Vũ nhìn ánh mắt kiên định của Dạ Trọng Hoa trong lòng không khỏi có chút ngọt ngào.
P/s: Đột kích nửa đêm...hai hôm nữa mới có chương mới nha...Báo trước với chị em một tiếng để chuẩn bị tinh thần...Vũ tỷ nhà chúng ta sắp gặp đối thủ nặng ký a...xem chị nhà phản ứng đặc sắc như thế nào....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.