Tuy nói biên cảnh phương bắc xa xôi, nhưng kiên trì được ba ngày đêm cuối cùng cũng tới nơi. Âu Dương Vũ vốn tưởng rằng Dạ Trọng Hoa đến đây để xử lý công vụ nhưng không ngờ ngày hôm sau Dạ Trọng Hoa lại rảnh rỗi đưa nàng ra ngoài, Âu Dương Vũ không khỏi thắc mắc hỏi: “ Ngươi bây giờ rất rảnh sao?” “ Thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí cả?”Dạ Trọng Hoa khóe môi cong lên, nói: “ Vân Thương và Mộ Dung dọc đường đi cùng chúng ta thậm chí tiền cơm cũng là chúng ta trả, đương nhiên bọn họ sẽ thay ta xử lý công sự.” Âu Dương Vũ không khỏi bật cười: Dạ Trọng Hoa thật đúng là biết lợi dụng nguồn “ tài nguyên” miễn phí a, có điều cũng là lẽ đương nhiên, nếu không biết tận dụng nguồn lực thì sao có thể trở thành một đại Boss chính hiệu được, kỳ thật đụng phải loại vừa phúc hắc mà vừa cực phẩm như đại boss Dạ Trọng Hoa đây quả thực bọn họ thảm chắc, Âu Dương Vũ trong lòng không khỏi thương hại thay cho Vân Thương cùng với Mộ Dung. Dạ Trọng Hoa từ trong góc lấy ra một chiếc hộp vô cùng tinh xảo đẹp mắt, hắn lấy từ bên trong chiếc hộp đó ra vài món ăn đặt lên chiếc bàn nhỏ trên xe ngựa: “ Ăn một chút điểm tâm đi.” Âu Dương Vũ nhìn trên bàn ăn nở nụ cười: “ Vương gia, thiên hạ này không có bữa điểm tâm nào ăn xong mà lại không trả tiền đúng không?” Dạ Trọng Hoa ngồi trước mặt Âu Dương Vũ, hắn lấy tay chống cằm mình,híp mi đánh giá Âu Dương Vũ, ngẫm lại câu đánh giá của nàng một lúc mới cười rộ lên: “ Đương nhiên.” Âu Dương Vũ đem hết đồ ăn đẩy về phía hắn trầm mặc: “ Vậy ta không ăn.” “ Vũ nhi, nàng có tính trẻ con ấy từ khi nào thế, muốn ngược đãi dạ dày của mình sao?”Dạ Trọng Hoa đứng dậy ngồi bên cạnh Âu Dương Vũ, hắn cầm đũa vươn tay gắp một khối điểm tâm, đặt bên môi Âu Dương Vũ, hắn thấy Âu Dương Vũ vẫn không chịu há miệng, bèn nhẹ giọng dỗ nói, “ Nàng xem, bây giờ không phải là nàng ăn điểm tâm xong rồi trả tiền cho ta, mà là ta buộc nàng phải ăn, cho nên, nào, há miệng.” Âu Dương Vũ chỉ cảm thấy Dạ Trọng Hoa dỗ dành người khác so với việc đe dọa thì nàng nguyện để hắn hù dọa, hành hung nàng còn hơn, mà hắn gần nàng như thế này khiến cho đầu óc của nàng chả nghĩ được gì, bị những lời dụ dỗ của hắn đầu độc đến hôn mê, không thể phản kháng! Hai người vui đùa ầm ĩ một lúc thì xe ngựa cũng rất nhanh đã đến mặt trước khung cảnh nguy nga hùng vĩ của Tuyết Sơn. Âu Dương Vũ từ xe ngựa đi xuống, Tuyết Sơn trông thật bao la rộng lớn, được bao phủ bởi một màn tuyết trắng xóa. Trên những đỉnh núi, nhiều loại hoa mọc dọc theo thung lũng phủ màu tuyết trắng, nếu nhìn từ xa trông giống như chiếc bình hoa pha lê của người mộ đạo dâng cúng dường đến các đấng thiêng liêng, màu trắng của tuyết nguyện với màu xanh rêu của cỏ cây, cảnh đẹp hùng ngạn này đều thu hết vào đáy mắt. Âu Dương Vũ lúc nhỏ rất thích cưỡi ngựa đi ngắm phong cảnh rừng núi. Nàng còn thích cảm giác mới mẻ hồi hộp, thành tựu khi được đứng trên đỉnh núi tuyết, nàng nhìn lên đỉnh núi tuyết trên cao, thở dài một hơi nói: “Ta thật sự muốn đi lên đến đỉnh núi nhìn thử xem.”Chỉ có điều hôm nay nàng mặc bộ đồ không thích hợp để leo núi, nếu như có thể trực tiếp đi vào trong không gian mang theo vài vật dụng trang bị cho việc leo núi thì cũng không sao. Dạ Trọng Hoa nhìn nàng trong lòng hiểu rõ liền khẽ cười, ôm lấy Âu Dương Vũ đi vòng qua phía sau dãy Tuyết Sơn. Mặt sau Tuyết Sơn có một tòa biệt viện lớn, trong vườn được trồng nhiều loài hoa với nhiều loại màu sắc khác nhau, đa số đều là hoa mai, mùi hương khẽ hòa vào những đóa hoa băng tuyết trắng, cảnh tuyết cùng với cảnh hoa kết hợp với nhau lại càng tăng thêm vẻ đẹp thơ mộng ở đây. Âu Dương Vũ đi theo Dạ Trọng Hoa vào trong biệt viện, biệt viện nhìn chung tuy không lớn bằng biệt viện ở trên núi Nam Sơn, nhưng lại có một sự yên tĩnh khá độc đáo khác biệt. Dạ Trọng Hoa đưa nàng vào trong phòng. Trong phòng trần nhà được thiết kế không cầu kỳ rắc rối lại đơn giản tinh xảo,các vật trang trí xung quanh được điêu khắc một cách tỉ mỉ công phu. Trên giường gần đó có hai bộ quần áo, Âu Dương Vũ tò mò tiến lên cầm lấy bộ quần áo đó lên. Là hai bộ quần áo ấm, một lớn một nhỏ, Âu Dương Vũ lúc này thực sự bội phục sự chu đáo tỉ mỉ đến từng chi tiết của Dạ Trọng Hoa. “ Đây là áo khoác chống lạnh, có thể giúp nàng giữ ấm dưới thời tiết rét buốt ở đây.” Âm thanh từ phía sau của Dạ Trọng Hoa vang lên: “Sao thế? Muốn bổn vương giúp nàng thay sao?” Âu Dương Vũ đối với những lời trêu ghẹo của Dạ Trọng Hoa đã miễn dịch, cầm lấy bộ đồ kích cỡ nhỏ hơn đi vào phòng bên trong. Dạ Trọng Hoa bị thấy thái độ lạnh nhạt của nàng cũng không tức giận, chỉ tiện tay đóng cánh cửa lại rồi tự mình thay trang phục đông. Một lúc sau hai người từ trong phòng đi ra, Âu Dương Vũ đã thắt tóc lên búi thành cụm cố định trên đỉnh đầu, chợt nhìn qua phía người đàn ông thanh tú đang đứng bên cạnh - Dạ Trọng Hoa, trông hắn thật đàn ông nha. Âu Dương Vũ rất hài lòng với bộ y phục này, đi lại cũng rất tiện, không gò bó hạn chế nhiều như bộ xiêm y ban nãy. Từ lúc đặt chân lên đất cổ đại, bạn đồng hành với nàng cũng chỉ mỗi chiếc váy dài đến chân, ôm sát tay. Hai người sau khi đã thay y phục xong xuôi, chuẩn bị chút lương thực cùng với nước sạch, liền trở lại chân núi tuyết khi nãy, nhìn đỉnh núi tuyết trên cao kia trong lòng càng cảm thấy hưng phấn không thôi. Hai người họ bắt đầu trèo lên núi Tuyết Sơn, trên vách núi có hàng trăm đỉnh băng phiến, xung quanh không khí càng ngày càng lạnh, Âu Dương Vũ rất thích loại cảm giác lành lạnh thế này. Vùng đất lạnh lẽo và hoang sơ của phương Tây từ lâu được xem là nơi chốn thiêng liêng với huyền thoại về các bậc Đạo sư đắc đạo ẩn mình,khiến cho người ta cảm thấy thanh tỉnh. Dạ Trọng Hoa ôm lấy Âu Dương Vũ, nhẹ giọng nói: “ Lạnh không?” Âu Dương Vũ liếc mắt nhìn hắn, đẩy cánh tay đang khoác lên đầu vai mình ra, nói: “ Nóng không?” [Ý Cô bảo cánh tay ấy khiến cô thấy giữa trời lạnh rét run này nóng a. Ngừ ta chỉ muốn quan tâm thôi, cô phủ thế à....] Dạ Trọng Hoa nhìn cánh tay mình bị đẩy ra, bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục theo sát phía sau nàng đi lên. Âu Dương Vũ thể lực vô cùng tốt, từng bước từng bước cố gắng trèo lên trên. Càng lên trên cao, tuyết rơi càng dày đặc, hơn nữa cuồng phong bạo tuyết nổi lên, giá rét cùng lạnh buốt cơ hồ muốn thổi bay người đi. Người bình thường đương nhiên sẽ không thể chịu nổi khí hậu khắc nghiệt rùng rợn ở đây sẽ dần dần kiệt sức leo xuống. Tuy nhiên loại hoàn cảnh này, Âu Dương Vũ trước kia cũng đã từng trải qua nên cũng không kêu ca hay có ý định bỏ cuộc.” Vũ nhi, quay lại đây!”Dạ Trọng Hoa cảm thấy thân ảnh nhỏ nhắn, mờ ảo của Âu Dương Vũ dưới màn gió tuyết trắng xóa, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác sợ hãi, sợ nàng bị gió thổi đi, càng sợ nàng rời xa khỏi vòng tay của hắn “Không lạnh sao?” “ Này này Trọng Hoa, ngươi lại đây, nếu mà sợ lạnh thì nắm chặt lấy tay ta này.”Âu Dương Vũ quay đầu lại giúp Dạ Trọng Hoa đội mũ lên, lại giúp hắn kéo cổ áo lại thật chặt, rồi đưa tay nắm chặt lấy lòng bàn tay hắn. Cô gái trước mắt hắn với đôi mắt kiên định, trong sáng không nhiễm một chút tạp chất, lại có chút vui sướng khi được đi thám hiểm. Dạ Trọng Hoa không nỡ nhẫn tâm phá hủy niềm vui này của nàng, liền thỏa hiệp đồng ý cùng nàng đi về phía trước. Âu Dương Vũ nhớ tới vẻ đẹp tuyệt diệu mà trong sách sử của Tây Lăng có ghi chép lại, quả thật là rất giống với sự miêu tả đó. Tuy nhiên càng đi sâu vào bên trong thì khung cảnh hiện ra mỗi lúc một thay đổi. Leo lên đến nơi này, mặc dù đã có sự chuẩn bị về mặt tinh thần nhưng Âu Dương Vũ vẫn bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngạc nhiên không thôi. Nơi này khí hậu vô cùng ôn hòa, bão tuyết mới vừa nãy còn cuồng bạo thì giờ đã lắng xuống, không một chút động. Chính giữa có một ao nước lớn, trong ao nước vẫn chưa đóng băng tĩnh lặng lăn tăng từng đợt sóng nhỏ, giống như là đang ở trong tiên cảnh. Hai người đánh giá cảnh sắc nơi này, đột nhiên từ bốn phía vang lên tiếng gầm bén nhọn, không giống với âm thanh của con người. Âu Dương Vũ lúc trước đã từng chiến đấu với một đàn chim ưng mà âm thanh này thật có chút giống, còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận thì âm thanh kêu gào ấy lại tiếp tục vang lên. Lần này không cần đoán nữa, Dạ Trọng Hoa lên tiếng khẳng định: “ Là báo tuyết.” Âu Dương Vũ sửng sốt, nghe hắn tiếp tục nói: “Trên Tuyết Sơn này có dấu chân của báo tuyết, tính tình hung mãnh, nếu gặp được chỉ có chết.” Âu Dương Vũ nghe Dạ Trọng Hoa giải thích xong cũng biết hai người bọn họ đang gặp phải tình huống nguy hiểm đến mức nào. Tiếng kêu càng ngày càng gần, Dạ Trọng Hoa nhìn quanh bốn phía, vừa hay nhìn thấy bên kia có tuyết động, liền ra hiệu bảo Âu Dương Vũ cùng tìm chỗ ẩn nấp. Âm thanh bén nhọn, trầm thấp kêu càng lúc càng gần dường như là đâm thủng bên tai. Âu Dương Vũ thoáng xem xét tình hình, liền bắt gặp được cảnh tượng. Một con báo tuyết với bộ lông trắng tinh trưởng thành đang chuẩn bị toàn lực tấn công, mà đối tượng tấn công của nó chỉ là một con bạch ưng đực, so với hình dáng của con báo tuyết kia thì nhỏ gấp ba lần, đang sà sà bay thấp xung quanh con báo tuyết, nhìn toàn cảnh giống như con bạch ưng đực đó đang ở trong trạng thái bao vây kẻ địch. Âu Dương Vũ đúng lúc này mới biết lý do tại sao con bạch ưng này không chịu trực tiếp bay đi, ánh mắt vừa vặn nhìn thấy xa xa đằng sau tản đá kia có một con bạch ưng cái khác, bên dưới đôi cánh sải rộng trắng phau kia đang bao bọc lấy một tiểu bạch ưng còn rất nhỏ, thoạt nhìn tiểu bạch ưng có lẽ còn chưa biết bay. Âu Dương Vũ mới hiểu ra tại sao bạch ưng đực lại nỗ lực kiên quyết chiến đấu không chịu bay đi, vì gia đình của nó, nó chỉ có thể chọn cách chiến đấu.Nàng đang nghĩ ngợi thì lại thấy con báo tuyết kia đã bắt đầu tấn công, công kích. Nó hướng về phía con bạch ưng được rống lên một tiếng thật to, sau đó lấy đà nhảy lên, hung hăng giơ vuốt về phía bạch ưng đực. Bạch ưng đực kêu lên một tiếng, sau đó bay sang một bên tránh đi đòn tấn công của báo tuyết. Báo tuyết một lần vồ hụt, tiếp tục phi thân giơ vuốt. Con bạch ưng đực sải cánh thoăn thoắt, nhiều lần tránh khỏi từng đòn công kích mạnh mẽ sắc bén của báo tuyết. Từng đợt rống giận, từng đợt công kích, rồi lại thất bại, sức lực của báo tuyết dần dần bị hao mòn, hơi thở bắt đầu yếu đi, chậm rãi toát ra độ cao càng ngày càng thấp, cuối cùng ghé vào thượng. Báo tuyết quỳ rạp bất động trên mặt đất, bạch ưng đực bay trên không trung một lúc sau thấy báo tuyết từ đầu đến cuối không chút phản ứng, liền sà xuống bay lại chỗ gia đình của nó bên dưới tản đá. Nhưng vào lúc này, con báo tuyết vốn đang bất động lại đột nhiên mở hai mắt, nhảy dựng lên, hướng móng vuốt của mình ngay phía sau lưng con bạch ưng đực đó xông đến, nhìn thấy được tình cảnh nguy hiểm trước mắt, bạch ưng cái liền cùng với tiểu bạch ưng kêu lên một tiếng sắc nhọn, nhưng đã quá muộn. Báo tuyết ở phía sau phi thân lên dùng móng vuốt xé toạc một đường dài phía sau lưng con bạch ưng đực. Bạch ưng đực vì bị tấn công bất ngờ liền rơi xuống đất, con báo tuyết nhân cơ hội đó chạy lại cắn phập một phát ngay cổ bạch ưng, dùng miệng ngậm lấy đầu đó sau đó ấn mạnh trên mặt đất. Ban đầu bạch ưng còn có chút chống cự, giãy dụa nhưng dần dần mất đi sinh khí. Ngay lúc báo tuyết buông bạch ưng đực ra, chỉ thấy xung quanh một vùng tuyết trắng xóa nhanh chóng bị bao phủ bởi màu máu đỏ thẫm đến đáng sợ. Bạch ưng cái nhìn thấy cảnh tượng “ bạn đời” của nó chết đi liền kêu lên một tiếng chói tai, tiếng kêu thảm thiết dường như muốn đâm thủng màng nhĩ kia không có ý định ngừng lại. Âu Dương Vũ cảm thấy hai lỗ tai mình có chút khó chịu, vừa định giơ tay bịt lấy tai mình, thì Dạ Trọng Hoa ở phía sau đã nhanh hơn nàng một bước, liền vươn tay ôm trọn lấy đôi tai nàng. Tiếng kêu bén nhọn kia cuối cùng cũng chấm dứt, con bạch ưng cái kia chậm rãi đặt con tiểu bạch ưng trong lòng sang một bên, sau đó bay thẳng về phía con báo tuyết đâm tới. Con báo tuyết cũng không ngờ con bạch ưng cái này có khả năng chiến đấu, bất ngờ không kịp phòng bị, liền bị con bạch ưng cái tập kích. Chiếc mỏ sắc nhọn của bạch ưng cái đâm chuẩn xác vào mắt báo tuyết, ngay sau đó là một tiếng gầm lên vừa đau đớn vừa thảm thiết, con báo tuyết điên cuồng giãy dụa. Bạch ưng cái vẫn không có ý định từ bỏ, tiếp tục dùng mỏ của mình đâm mổ vào đầu con báo tuyết. Vốn đang ở gần mép sông băng, con báo tuyết càng lúc càng giãy dụa chống cự, bị bạch ưng cái ra sức áp đảo ngã vào trong, con sông băng này vốn yên tĩnh lại đột nhiên giống như miệng thủy quái nhanh chóng nuốt lấy toàn bộ con báo tuyết, sau đó khung cảnh lại trở về vẻ yên ắng ban đầu. Âu Dương Vũ bị cảnh tượng dòng sông băng trước mắt dọa khiếp sợ, chợt thấy con bạch ưng cái từ từ bay lại về phía xác chết của bạch ưng đực, kêu vài tiếng thê lương sau đó bay lại về phía tiểu bạch ưng gần đó khẽ nghiêng đầu cọ cọ vào bộ lông trắng nhỏ bé của tiểu bạch ưng. Rồi đột nhiên bạch ưng cái phi lên sải cánh bay thật nhanh về phía núi tuyết đằng xa, chỉ nghe thấy một tiếng va đập mạnh, bạch ưng cái ngay sau đó ngã xuống núi, không một động tĩnh, bạch ưng cái tự tìm cái chết cho mình!Âu Dương Vũ không chịu nổi được cảnh tượng trước mắt liền há miệng kinh ngạc, trong lòng bị những hình ảnh cuối cùng của con bạch ưng cái kia làm rung động. Âu Dương Vũ xem xong có chút kinh hãi, bất động một lúc lâu sau khi bình tĩnh liền nhìn về phía Dạ Trọng Hoa cùng nhau đi ra khỏi chỗ ẩn nấp. Âu Dương Vũ nhìn cả bạch ưng đực và bạch ưng cái, có chút đau lòng. Lúc này âm thanh đứt quãng của tiểu bạch ưng khẽ truyền đến. Âu Dương Vũ bước nhanh về phía tiểu bạch ưng trước mặt, tiểu bạch ưng thân hình nhỏ nhắn cả người được bao phủ bởi bộ lông trắng như tuyết, lặng lẽ nằm ở đó không nhúc nhích. Âu Dương Vũ cẩn thận quan sát, mới phát hiện một bên cánh của nó bị thương, Âu Dương Vũ nhẹ nhàng ôm nó lên, từ trong lòng lấy ra một chút bông y tế giúp nó cầm máu. Âu Dương Vũ trong lúc giúp tiểu bạch ưng xử lý vết thương đột nhiên Dạ Trọng Hoa bày ra bộ mặt thản nhiên nhìn nàng, sau đó liếc mắt nhìn tiểu bạch ưng trong lòng nàng khẽ cười nói: “ Là Hải Đông Thanh!” Âu Dương Vũ kinh ngạc, nhìn tiểu bạch ưng trong vòng tay mình, nhỏ nhắn giống như chiếc banh lông trắng mềm mại. Thì ra chim nhỏ mi là Hải Đông Thanh? Chúa tể của loài chim ưng - Hải Đông Thanh? Âu Dương Vũ đem tiểu bạch ưng băng bó cẩn thận liền ôm nó trở về biệt viện trên núi tuyết. trên bàn ăn bày ra biết bao nhiêu là món điểm tâm, mặn có ngọt có, còn có các loại thịt, cá đủ loại thơm nức, nhưng vật nhỏ trong lòng mình từ đầu đến cuối không động đến bất cứ thứ gì, chỉ nhìn nàng rồi khẽ kêu lên vài tiếng. Âu Dương Vũ nghe xong không hiểu nó đang cố gắng nói gì với nàng, đột nhiên Tiểu Kỳ Lân nói: “ Nó đói bụng đó chủ nhân à! Chủ nhân ngươi xem nó kêu cả ngày rồi, lại bị thương thế kia, thể lực đang càng ngày càng suy yếu a!” Tiểu Kỳ Lân ánh mắt rạng rỡ, nhìn Hải Đông Thanh trong tay Âu Dương Vũ, vẻ mặt chờ mong. “ Không đúng, từ nãy đến giờ nó vẫn không chịu ăn bất kỳ thứ gì a!”Âu Dương Vũ nhíu mày, nàng chuẩn bị một bàn thức ăn, Hải Đông Thanh thế nhưng cái gì cũng không ăn, trong lòng không khỏi có cảm giác bất lực. Tiểu Kỳ Lân vừa định lên tiếng thì nghe được âm thanh của Dạ Trọng Hoa từ bên ngoài tiến vào, nhìn lướt qua một bàn thức ăn: “ Hải Đông Thanh không phải nuôi như vậy.” Dạ Trọng Hoa bế tiểu bạch ưng trong tay Âu Dương Vũ qua, phân phó với Trúc Lục: “ Vào phòng bếp chuẩn bị chút gan lợn và thịt bò, muốn nuôi - như thế là tốt nhất.” “ Đi tìm một chiếc lồng sắt, không gian rộng thoải mái một chút.”Dạ Trọng Hoa lại phân phó nói. Trúc Lục nhận mệnh lệnh đi ra ngoài. Dạ Trọng Hoa đem tiểu bạch ưng đặt trong lòng bàn tay, lăn qua lộn lại xem xét một phen, trên mặt tràn đầy ý cười. Tiểu bạch ưng này lại chính là Hải Đông Thanh. Hải Đông Thanh sau khi trưởng thành có thể bay được vạn dặm không mỏi cánh, sức chiến đấu vô cùng bền bỉ ác liệt. Nó quả là một món quà tuyệt thế vô song. Âu Dương Vũ nhìn thấy biểu cảm đầy hứng thú của Dạ Trọng Hoa, nhất thời cảnh giác, liền đem tiểu bạch ưng đoạt lấy từ tay Dạ Trọng Hoa, nói: “Tiểu bạch ưng này là của ta.”Tiểu bạch ưng vốn đã suy yếu, ở trong tay Dạ Trọng Hoa liền tỏ vẻ sợ hãi, trở lại vòng tay của Âu Dương Vũ mới khôi phục tinh thần lại được một chút, cúi đầu ỉ ôi ở trong lòng Âu Dương Vũ. Âu Dương Vũ cảm thấy Dạ Trọng Hoa nhìn nàng không chớp mắt, đột nhiên Dạ Trọng Hoa mở miệng nói: “ Vũ nhi, Hải Đông Thanh này không phải là mèo nhỏ hay chó nhỏ,nàng biết cách nuôi sao? Nhìn xem thức ăn nàng chuẩn bị kìa.”Dạ Trọng Hoa hất mặt về phía bàn ăn, nhàn nhã nói: “ Nếu như cái gì nó cũng không ăn vậy thì cho dù có là Chúa tể của loài chim ưng đi chăng nữa nuôi cũng phí thời gian.” Âu Dương Vũ lại tỏ thái độ thản nhiên, nói: “ Không phải vương gia biết cách nuôi dưỡng sao? Hay là vương gia nghĩ rằng không muốn giúp Vũ nhi?” Dạ Trọng Hoa nghẹn họng, thấy sắc mặt bình tĩnh của Âu Dương Vũ liền lạnh nhạt nói: “ Đương nhiên, có điều, cho dù Vũ nhi có thể nuôi nhưng Hải Đông Thanh này cần phải được thuần hóa. Hải Đông Thanh bản tính hoang dã khó thuần,lúc này chỉ mới là con non, lại bị thương mới có thể ngoan ngoãn như vậy. Rồi một ngày nào đó khỏe lại, nó sẽ bay đi.” Âu Dương Vũ tất nhiên là biết chuyện này a, nói về chuyện thuần hóa chim ưng, nàng đương nhiên là không bì kịp Dạ Trọng Hoa, nhưng tiểu Hải Đông Thanh này vừa rồi có vẻ rất sợ Dạ Trọng Hoa cho nên nếu để hắn thuần hóa thì cũng là một vấn đề nan giải. Âu Dương Vũ nghĩ gì đó nhân tiện nói: “ Vũ nhi thật ra hy vọng có thể tự mình thuần hóa nó, nếu vương gia không phiền có thể hướng dẫn một chút cho Vũ nhi.” Dạ Trọng Hoa thấy Âu Dương Vũ kiên quyết không từ bỏ ý định, liền bất đắc dĩ nhìn tiểu bạch ưng trong lòng Âu Dương Vũ. Tiểu bạch ưng dường như cảm nhận được ánh mắt của Dạ Trọng Hoa, toàn thân khẽ run lên, Âu Dương Vũ nhìn bộ dạng đáng yêu của tiểu bạch ưng này bất giác bật cười. Đột nhiên âm thanh của Trúc Lục vang lên ở ngoài: “ Vương gia, Vương phi.” Âu Dương Vũ biết Trúc Lục mang thức ăn từ phòng đến đến liền gọi Trúc Lục tiến vào. Trúc Lục trong tay bưng khay, trên khay có hai đĩa đồ ăn,một là gan heo được cắt vô cùng tỉ mỉ, một là thịt bò được sắp xếp ngay ngắn đẹp mắt. Tiểu bạch ưng tựa hồ nghe thấy được mùi vị thịt tươi tinh thần như được lên dây cót, kêu chiêm chiếp, vặn vẹo trong lòng Âu Dương Vũ. Trúc Lục cẩn thận bưng đến. Âu Dương Vũ lấy bao tay cầm miếng thịt bỏ vào miệng tiểu bạch ưng. Vốn đang lo lắng khối thịt quá lớn sẽ không vừa miệng nó, nhìn thấy nó há miệng ra, một miếng thịt liền bị nó nuốt hết vào miệng trơn tru, mới giật mình. “ Nó có thể nuốt được miếng thịt lớn thế a, liệu có tiêu hóa được không?.”Âu Dương Vũ nói. “ Đương nhiên. Tuy bây giờ chỉ mới là con non,nhưng qua mấy ngày sau, nó đã có thể tự mình ăn lấy.”Dạ Trọng Hoa lơ đễnh lên tiếng. Vân Thương cùng Mộ Dung Vân Thù sau khi xong việc khảo sát biên phòng liền tìm đường lên đến tiểu viện trên núi tuyết, nhìn thấy Âu Dương Vũ cùng Dạ Trọng Hoa ngồi ở trước bàn chơi đùa với một nhúm lông nhỏ màu trắng. Vân Thương ánh mắt nhất thời sáng lên, hắn từ nhỏ đến lớn rất thích nuôi các loại thú cưng nhỏ. Liền định chạy nhanh đến bàn ôm lấy tiểu bạch ưng trong tay để nhìn cho thật kỹ. Có điều còn chưa có động vào bộ lông của nó thì đã bị mổ vào tay một phát! Vân Thương rất nhanh rút tay về, kêu một tiếng, khó hiểu nói: “Đây là cái quái gì thế? Có cắn người không! Sao hung dữ quá vậy a!” Mộ Dung Vân Thù liếc liếc mắt một cái, bày ra bộ mặt uyên bác, từ tốn giải thích: “Đây là Hải Đông Thanh. Loài Hải Đông Thanh này chỉ sinh sống trên vùng núi tuyết, là loài chim vô cùng trân quý, có thể được xem như là vô giá, nó là một trong số loài chim ưng có khả năng bay xa ngàn dặm, hơn nữa lại bay nhanh nhất trong thế giới loài chim, ngay cả hai con kim điểu quý báu trong phủ chúng ta đem so sánh với tiểu bạch ưng này còn kém xa!” Vân Thương bày ra vẻ mặt không thể tin: “Hải Đông Thanh? Chúa tể của loài chim ưng - Hải Đông Thanh đây sao? Thật hay đùa thế, nhìn bộ dạng của nó nhỏ như nắm tay thế này? Ban đầu ta còn tưởng là một con chim sẻ nữa a.” Tiểu Hải Đông Thanh giống như nghe hiểu được những lời Vân Thương vừa nói, liền cố gượng dậy, tung đôi cánh với bộ lông trắng mềm kia dang rộng ra, vỗ phành phạch, chiêm chiếp kêu lên nhìn Vân Thương, giống như đang thể hiện sự bất mãn của nó. Vân Thương không cẩn thận, nhân cơ hội vỗ nhẹ đầu nó: “Lông ngắn ngực nhỏ, cánh mỏng thế này, mi là chim nhỏ thì cũng chỉ là con chim nhỏ thôi, ưỡn ngực sải cánh cũng vô dụng!” Tiểu Hải Đông Thanh nghe xong câu nói của Vân Thương, “chiêm chiếp” một tiếng, thoạt nhìn trông ủy khuất vô cùng, nó nhảy lại vào lòng bàn tay Âu Dương Vũ, cuộn tròn lại dùng đầu cọ cọ vào lòng bàn tay Âu Dương Vũ, Âu Dương Vũ nhìn bộ dáng dựa dẫm vào mình liền không nhịn được tươi cười, nàng nhẹ nhàng vỗ về thân hình nho nhỏ của hắn, trừng mắt về phía Vân Thương: “Ta không cho phép ngươi ăn hiếp tiểu Thanh nhà chúng ta!” Vân Thương bày ra bộ mặt ái muội quét mắt nhìn sang Âu Dương Vũ cùng Dạ Trọng Hoa: “Cái gì mà nhà các người, Hừ! Ta không phải người ngoài nha!” Dạ Trọng Hoa bên môi không khỏi giơ lên ý cười, ba chữ “ nhà chúng ta” phát ra từ miệng Vũ nhi thân thiết đến cỡ nào, về sau hắn và nàng cũng sẽ có tiểu bảo bối “Nhà chúng ta”. [ Ngất...lo gần ghê ha Dạ ca...] Vân Thương nhìn bộ dáng sung sướng thoải mái hưởng thụ của Dạ Trọng Hoa liền tùy tiện ngồi xuống một bên hờn giận lên tiếng: “Hai người giỏi lắm, dám lén lén lút lút đánh lẻ đi chơi, còn bắt được cả Hải Đông Thanh đem về. Còn ta với Mộ Dung, hai kẻ đáng thương này chỉ vì miếng ăn mà phải ra tay xử hết hết chuyện công sự mà lẽ ra phải chính Dạ Nhị ngươi giải quyết. Lần sau các người...” “Nhị ca!” P/s: Hú hú...hai tiếng ' Nhị ca' thôi cũng đủ biết biến sắp đến rồi. Chủ nhật sẽ có chương mới nha. Ngày mai thi một môn nữa là xong hết thảy...vui quá xá chị em ơi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]