Cuối cùng sau khi ăn uống đã no nê, Dạ Trọng Hoa liền cùng với Âu Dương Vũ đi dạo xung quanh biệt viện. Lúc này trời đêm lành lạnh sương sớm, những ngôi sao hiện lên mờ ảo rồi sau đó rõ dần. Chẳng bao lâu mặt trăng đã bắt đầu ló rạng to, tròn như chiếc mâm bạc đường bệ đặt trên bầu trời trong vắt, thăm thẳm cao. ánh trăng bàng bạc nhuộm khắp cây cối, ao hồ. gió nhẹ phơ phất, sắc trời không một chút gợn tĩnh lặng. Xa xa bóng đêm mềm mại đen tựa như nhung mạc, rủ xuống bầu trời đêm sặc sỡ. Đi dạo không được bao lâu thì cách đó không xa liền thấy có hơn vài bóng người. Âu Dương Vũ đưa mắt nhìn kỹ lưỡng liền ngay lập tức nhận ra. Kia chẳng phải là Trúc Lục, bên cạnh còn có mấy tên thị vệ ở Ninh vương phủ hay sao.
Trúc Lục nhìn thấy Âu Dương Vũ, trên mặt nhất thời lộ ra nụ cười tươi, cung kính hành lễ với nàng.
Âu Dương Vũ trừng mắt nhìn Dạ Trọng Hoa liếc mắt một cái, hắn dám lừa nàng một vố thật đau a: “Ngươi chẳng phải đã nói rằng ở đây chỉ có hai chúng ta thôi sao?”
Dạ Trọng Hoa thờ ơ,mí mắt cũng không thèm nâng một chút: “Vũ nhi nếu muốn như vậy, ta có thể đuổi bọn họ đi.”
“Ta...”
Sáng sớm hôm sau, Dạ Trọng Hoa tìm được một bộ trang phục đi săn nhẹ nhàng đưa cho Âu Dương Vũ: “Hôm nay ta đưa nàng ra sau núi săn thú.”
Âu Dương Vũ sau khi nghe được hai chữ “ săn thú” từ chính miệng Dạ Trọng Hoa, đang uể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-sung-phi-cua-ta-vuong/1634324/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.