Chương trước
Chương sau
Dạ Trọng Hoa đưa Âu Dương Vũ đi đến Khôn cung, Hiền phi đang ở bên trong dùng bữa sáng, nhìn thấy Dạ Trọng Hoa cùng Âu Dương Vũ đến. Vì sự việc xảy ra có chút ngoài ý muốn, nên trên mặt nàng lộ ra một chút vui sướng: “Các con sao mới sáng sớm lại đến đây?”
Âu Dương Vũ cùng Dạ Trọng Hoa khẽ cúi đầu sau đó, cười nói: “Hôm nay Vũ nhi muốn đến cùng mẫu thân dùng bữa sáng.”
Hiền phi cười nói: “Thanh Nhi, mau mang thêm bát đũa cho Phi Bạch và Vũ nhi.”
“Vâng.”
Lúc trước Hiền phi nghe tin đồn về tai tiếng của Âu Dương Vũ, cho rằng Âu Dương Vũ không xứng đáng với con trai mình, căn bản không thèm quan tâm đến Âu Dương Vũ. Nhưng từ ngày tiếp xúc với Âu Dương Vũ nàng mới phát hiện ra những lời đồn ấy quả thực so với những gì nàng mắt thấy tai nghe về Âu Dương Vũ thì khác biệt hoàn toàn. Hẳn là lúc nhỏ cô con dâu này rất hiếu thuận, rất được lòng người. Càng nghĩ nàng lại càng yêu thích cô con dâu nhỏ này.
Khôn cung của nàng đã nhiều năm thanh tĩnh, một vài ba cung nữ ở đây mà nói cũng không có nhiều là bao, thường thì nàng hay cho người gọi một tên họa sĩ đến đây bảo hắn vẽ chân dung cho nàng rồi buồn bực mà lầm bầm đôi ba câu bình phẩm về bức họa. Nàng biết dung nhan của mình rồi cũng sẽ tàn lụi theo năm tháng, sẽ dần dần già đi. Nhưng tên họa sĩ kia há nào dám vẽ khuôn mặt của nàng tươi trẻ như cô nương mười mấy tuổi, nàng là loại người cực ghét những kẻ nịnh hót.
Nhưng từ khi có buổi gặp gỡ bất ngờ với Âu Dương Vũ hôm qua, nàng cảm thấy được mùi của tuổi trẻ trên người mình, nàng cùng với cô con dâu đó nói chuyện rất vui vẻ. Nhất thời cảm thấy Khôn cung dường như không còn ảm đạm vắng vẻ như vẻ thường ngày khiến tâm tình của nàng sung sướng lên không ít. Dạ Trọng Hoa sau khi ăn đồ ăn sáng xong liền phụng mệnh của hoàng thượng đi bàn quốc sự. Hiền phi sau khi thấy Dạ Trọng Hoa rời đi, liền nhìn sang Âu Dương Vũ muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, làm ra vẻ khó xử. Âu Dương Vũ thấy vẻ mặt có phần bối rối của Hiền phi, không khỏi nghi hoặc hỏi: “Mẫu phi, có chuyện gì sao?”
“Chuyện là thế này.” Hiền phi trên mặt lộ ra một tia khó xử, sau đó đứng dậy, thật cẩn thận đem máy chụp ảnh trong ngăn kéo lấy ra: “Không biết có phải do tối hôm qua ngủ có đè lên nó nên bây giờ nó không sử dụng được hay không?”
Âu Dương Vũ lấy máy ảnh cầm lên kiểm tra một chút, mọi thứ đều vẫn hoạt động bình thường, chẳng qua bên trong hết fim và giấy in ảnh.
Âu Dương Vũ thừa lúc nàng quay đi không chú ý liền từ trong không gian giấy ra một sấp giấy in máy ảnh và một hộp fim Instax Mini đưa cho Hiền phi, cười nói: “Về sau nếu như chụp không ra ảnh nữa thì mẫu thân có thể lấy hai thứ này bỏ vào như thế này..rồi, như vậy bỏ vào. Nếu như hết giấy in ảnh, Vũ nhi sẽ lại đưa thêm cho mẫu thân.”
“Thì ra là như vậy.” Hiền phi liên tục gật đầu, biết máy ảnh này không phải là do mình làm hư mới thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lại hiện ra nụ cười rạng rỡ. Vì cái chuyện máy ảnh không hoạt động này mà từ sáng sớm nàng vô cùng buồn bực ảo não trong lòng.
Âu Dương Vũ nhân lúc rảnh rỗi còn dạy cho Hiền phi vài bí quyết để chụp ảnh thêm sinh động, hướng dẫn thêm cho nàng cách điều chỉnh góc độ, ánh sáng màu sắc để có được một bức hình hoàn hảo. Hiền phi đặc biệt hứng thú với những chuyện này nên rất chăm chú lắng nghe những chỉ dẫn của Âu Dương Vũ.Thế rồi một buổi sáng nữa cũng đã trôi qua, Dạ Trọng Hoa khi đã giải quyết xong công việc liền quay trở lại đón Âu Dương Vũ mang về phủ.
Lúc đi, Hiền phi còn có chút luyến tiếc, nắm chặt tay Âu Dương Vũ: “Vũ nhi, hôm sau lại đến cùng trò chuyện với mẫu thân nữa có được không?” Âu Dương Vũ từ nhỏ đến lớn vốn không có cha mẹ bên cạnh tâm sự nhiều chuyện đời, nay nhìn thấy một bộ dáng mong chờ, yêu thương của vị mẫu thân trên danh nghĩa này âu yếm nhìn mình, trong lòng cũng không khỏi thương cảm, không thể nào cự tuyệt được, liền mở miệng đáp ứng: “Vũ nhi đương nhiên sẽ đến rồi.”
Trên đường đi Dạ Trọng Hoa liếc mắt về phía Âu Dương Vũ: “Xem ra mẫu thân rất thích máy ảnh của Vũ nhi.”
Âu Dương Vũ ngẩng đầu liếc Dạ Trọng Hoa một cái hờn dỗi: “Ánh mắt của ngươi nhìn ta là ý gì đó hả? Cái gì mà mẫu thân thích chiếc máy ảnh của ta chứ, mẫu thân rõ ràng là thích ta nha.”
Dạ Trọng Hoa nhíu mày lên tiếng khẳng định: “Là máy ảnh.”
Âu Dương Vũ hờn giận hừ một tiếng: “Chắc chắn là ngươi đang ghen tị đúng không? Ghen tị vì ta tặng quà cho mẫu thân mà không tặng cho ngươi.”
Dạ Trọng Hoa thản nhiên nói: “Ghen tị cái gì, toàn bộ của nàng đều là của ta, người khác cùng lắm cũng chỉ được chút quà nàng tặng thôi, sao ta phải ghen tị những việc nhỏ nhặt ấy.”
Trên mặt Dạ Trọng Hoa xuất hiện ý cười ôn nhu như ngọc, rực rỡ như đóa hoa anh đào nở vào tháng ba mông lung lạnh nhạt làm say đắm lòng người, Âu Dương Vũ “Ơ” một tiếng, nhất thời không biết phải nói như thế nào.
Âu Dương Vũ cùng Dạ Trọng Hoa đi về phía trước được một đoạn, đến đoạn ngã rẽ liền bắt gặp được một vị nữ tử, cũng không xa lạ gì mà chính là công chúa Dạ Nhiêu. Nàng mặc một bộ y phục váy dài cúp ngực phía trên màu đỏ rực, ngay chỗ ngực được thêu viền ren hình cánh phượng vàng óng lộ ra chiếc cổ cao trắng ngần, bộ ngực đẫy đà trắng nõn, da thịt đều trắng như ngọc. Bên cạnh nàng còn có một tên nam tử trẻ tuổi theo cùng, mặc dù hắn không ngẩng đầu lên nhưng với dáng vẻ của hắn lại không thể che dấu được dung mạo tuyệt đẹp của hắn.
Âu Dương Vũ có nghe Dạ Diêu giới thiệu sơ qua về tác phong của Dạ Nhiêu. Một vị công chúa phóng túng với ba ngàn nam sủng, ai ai cũng xinh đẹp, tuấn tú. Có điều vị nam sủng đi bên cạnh Dạ Nhiêu lúc này dường như nhìn rất thanh nhã rất khác biệt.
Dạ Nhiêu đặt tầm mắt của mình lên người Dạ Trọng Hoa, trong đôi mắt chợt lóe lên sự đau đớn nhưng rất nhanh liền biến mất dời tầm mắt nhìn về phía Âu Dương Vũ. Nàng thấy trên mặt Âu Dương Vũ vẫn chưa thu lại được ý cười bên môi. Nói vậy vừa rồi nàng cùng với Dạ Trọng Hoa hẳn đã nói gì đó rất vui vẻ thân thiết. Trong mắt liền lóe lên một tia ganh tị sắc bén nhưng được che giấu rất tốt.
Âu Dương Vũ mỗi lần nhìn thấy Dạ Nhiêu. Nhìn chung có thể cảm nhận được nàng ta luôn nhìn mình bằng ánh mắt vô cùng không tốt, loại ánh mắt này không giống như ánh mắt của Hiền phi khi lúc đầu nhìn mình, không phải là ánh mắt hoài nghi, cũng không phải là không hài lòng, mà là ánh mắt của sự ghen tị, thậm chí còn có ẩn chứa sát khí.Dạ Nhiêu thản nhiên nhíu mày, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên lạnh lẽo lên tiếng: “Hôm nay sao lại có nhã hứng vào cung?”
Dạ Nhiêu dường như không có xưng hô trên dưới với Âu Dương Vũ, ánh mắt cũng không thèm nhìn nàng, giống nhau câu hỏi vừa rồi chỉ là buộc miệng lơ đãng phát ra nói với ai đó.
Âu Dương Vũ cảm thấy khó chịu nhíu mày nhưng cũng thản nhiên nói: “Rảnh rỗi thôi, đến cùng với Hiền phi nương nương dùng bữa.”
“Xem ra vẫn là một nàng dâu hiền lành, ha ha a.” Dạ Nhiêu yêu kiều cười rộ lên, âm thanh có vài phần chói tai, bên môi khẽ giơ lên một chút cười khinh, cười nhạo. Dạ Trọng Hoa chau mày, hắn vô cùng khó chịu ánh mắt lãnh khốc lóe lên, hắn gắt gao mắt lấy tay Âu Dương Vũ, mười đầu ngón tay đan vào nhau.
Dạ Nhiêu nhìn thấy bàn tay Dạ Trọng Hoa nắm chặt Âu Dương Vũ đan cài vào nhau mặn nồng thắm thiết thì ánh mắt không giấu được kia ghen tức lạnh như băng.
Dạ Trọng Hoa cũng không buồn đưa mắt nhìn lấy Dạ Nhiêu một lần, hắn từ trước đến nay vô cùng ghét thói phóng túng trăng hoa vô độ của vị hoàng muội này. Thậm chí cũng không muốn Âu Dương Vũ gần gũi với nàng ta: “Vũ nhi, phải nhanh quay về, nếu không trước khi trời tối cũng không đến kịp Nam Sơn đâu.”
“Hả? Nam sơn?” Âu Dương Vũ nghi hoặc nhìn Dạ Trọng Hoa, Dạ Trọng Hoa cũng không muốn nhiều lời giải thích, nắm lấy tay Âu Dương Vũ dắt nàng rời đi, bỏ lại Dạ Nhiêu ở sau lưng đứng đó mắt đẹp phóng ra tia sắc nhọn lạnh như băng.
Biệt viện ở Nam sơn?!
“Công chúa, Nhị hoàng tử đã đi xa rồi!” Ôn nhã thấy Dạ Nhiêu vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, thần sắc có chút suy nghĩ, không khỏi lên tiếng nhắc nhở: “Chúng ta trở về đi.”
“Ba!” Một cái tát không chút nương tay liền đáp trên mặt hắn, trên khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo kia của Dạ Nhiêu chợt xuất hiện thần sắc dữ tợn hung ác: “ Chuyện của Bản công chúa đã đến phiên ngươi xen vào sao!”
“Tiểu nhân không dám.” Ôn nhã cúi đầu, không dám động.
“Ha ha, ngươi không dám, làm sao có thể dám chứ?!” Có điều chỉ một lát, trên mặt Dạ Nhiêu nhanh chóng thay đổi trở về trạng thái ôn nhu, nàng giơ tay lẳng lơ khẽ vuốt cằm Ôn Nhã, đưa đôi mắt âm hiểm nhìn sâu vào tròng mắt đen láy của hắn: “Ngươi biết rõ, mỗi lần ta tức giận đều sẽ không nhẫn nhịn được tìm ngươi để phát tiết.”
Âu Dương Vũ bị Dạ Trọng Hoa kéo đi được một đoạn xa, mới phát hiện ra từ đầu đến cuối hắn đều không chịu buông bàn tay của mình ra, nắm chặt lấy nàng, nàng thử vài lần rút tay ra khỏi hắn nhưng rõ ràng là hắn không cho nàng có cơ hội đó liền tức giận lên tiếng: “Dạ Trọng Hoa, buông tay ta ra được chưa hả?”
“Không buông!” Dạ Trọng Hoa đưa tay túm chặt lấy tay nàng hơn, vỗ nhẹ đầu Âu Dương Vũ làm ra bộ dáng bất đắc dĩ nói: “Lý do đơn giản, buông ra rồi, nàng sẽ lại bị ai đó bắt đi, bổn vương sợ lúc đó trở tay không kịp giữ nàng lại bên mình.”
Nói xong cũng không nói thêm gì nhiều với Âu Dương Vũ, kéo tay nàng đi nhanh hơn về phía trước.
Âu Dương Vũ có giãy dụa cũng vô ích, bất đắc dĩ cũng chỉ cố gắng đuổi kịp bước chân của hắn.Xe ngựa của Ninh vương phủ cũng đã chờ sẵn ở ngoài cung, Dạ Trọng Hoa ôm Âu Dương Vũ bế lên xe, lúc này hắn mới chịu buông tay Âu Dương Vũ. Âu Dương Vũ cầm lấy tay mình day day cho đỡ mỏi. Vừa mới đặt tay xuống thì ngay lập tức lại bị Dạ Trọng Hoa ôm chặt vào lòng. Âu Dương Vũ không biết phải nói gì, đành mặc cho hắn ôm mình vào lòng.
“Ninh vương điện hạ, ta biết bây giờ ngài rất mệt, rất muốn đi ngủ, nhưng ngài không thể đợi đến khi về phủ rồi lên giường ngủ sao hả?”
“Ta có bảo là trở về phủ sao?” Dạ Trọng Hoa cười tủm tỉm nhìn nàng, tìm một tư thế thoải mái, đem đầu của mình gối lên đùi nàng: “Đừng nhúc nhích, để ta ngủ một lát, ta mệt.”
Âu Dương Vũ không khỏi hỏi: “Không trở về phủ, chẳng lẽ là đi Nam sơn sao? Nam sơn là ở đâu?”
Dạ Trọng Hoa khóe môi từ từ kéo lên, ánh mắt híp lại nhìn nàng: “Đi rồi biết, chẳng lẽ lại sợ bổn vương bán nàng đi sao?”
“Nếu là thật thì nhớ bán với giá cao một chút.”
“Bao nhiêu cũng không bán.” Dạ Trọng Hoa nhếch môi cười, trải qua một đêm không ngủ hắn cũng mệt chết đi được, cho nên rất nhanh đi vào giấc ngủ.
Âu Dương Vũ tựa vào vách xe ngựa, vì sợ hắn ngã xuống rồi lại đánh thức hắn, liền cẩn thận ôm lấy đầu hắn, nàng nhẹ nhàng cúi đầu có thể nhìn thấy được khuôn mặt đang ngủ của hắn, trên mặt hắn không một chút phòng bị, không có lãnh đạm, lạnh lùng như ngày thường, hàng mi dài cong vuốt khẽ động, mũi hắn rất thẳng và cao, kết hợp với đôi môi mỏng tạo nên một bức tạc tượng hoàn mỹ.
Xe ngựa vẫn đều đều chạy về phía trước, Âu Dương Vũ trong lòng mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng cũng nghĩ không muốn quấy rầy Dạ Trọng Hoa nghỉ ngơi, nàng tựa vào vách xe mơ màng chìm dần vào giấc ngủ.
Hồi lâu sau, Âu Dương Vũ vì bị nghẹt thở nên bừng tỉnh, hai mắt mở to ra liền bắt gặp thấy Dạ Trọng Hoa đáy mắt hắn liền hiện lên ý cười trêu chọc, mà ngón tay của hắn cũng không an phận đặt ngay trên chóp mũi nàng khẽ vuốt nhẹ.
Dạ Trọng Hoa thấy Âu Dương Vũ tỉnh lại, nhẹ giọng nói: “Mèo con ham ngủ, dậy thôi.”
Âu Dương Vũ nghe được từng câu từng chữ của Dạ Trọng Hoa vừa nói, mặt liền đen thui một mảng, mèo con a? Trọng Hoa ngươi...!
Âu Dương Vũ nén bực mình khẽ kéo áo Dạ Trọng Hoa miễn cưỡng hỏi: “Đến rồi sao?”
Dạ Trọng Hoa cũng không trả lời, mà nhẹ nắm lấy tay Âu Dương Vũ, đỡ nàng xuống xe ngựa.
Chân vừa mới đặt xuống đất, Âu Dương Vũ liền ngay lập tức bị cảnh sắc xung quanh làm cho ngây ngốc.
Dạ Trọng Hoa không dài dòng mở miệng nói: “Đây là Nam Sơn.”
Phong cảnh vùng này rất đẹp với các đỉnh núi, thung lũng, hẻm núi, khe núi, kiến tạo đá, hang động, và thác nước, sơn thanh thủy tú. Phần lớn địa hình ở đây được bao phủ bởi một màu xanh tươi của rừng cây bạt ngàn, phía trước có một tấm biển hiệu bằng gỗ có đề mấy chữ cuồng ngạo thật to trên đó: “ Biệt Viện Nam Sơn“. Nơi này so với Lưu Viên có vẻ thoải mái, hùng vĩ hơn. cùng chung quanh cảnh sắc dung cùng một chỗ, cũng có một phen tư vị.Chung quanh sơn trung kỳ thạch dầy đặc, sơn lãng phong đào, tầng tầng lớp lớp, sâu kín thâm cốc an bình yên tĩnh, ẩn ẩn trung còn lộ ra một cỗ kinh hãi. Một tòa tòa sơn phong trình mặc màu lam, khe núi dòng suối nhỏ trong suốt, róc rách chảy xuôi, suối nước đem trọng sơn khoảng cách đứng lên, chỉ còn lại có màu xanh phong tiêm, nơi này giống một bức văn chương nhẹ nhàng khoan khoái, sơ mật có hứng thú sơn thủy họa.
“Tòa biệt viện ở ngay trên núi, bên cạnh có suối nước nóng. Phía sau núi có rất nhiều loài hoa đẹp với nhiều chim bay cá lượn. Nếu đã đến đây, ngày mai bổn vương sẽ đưa nàng đi săn bắn. Dưới ngọn núi kia có cánh đồng ruộng, vườn trà, đều đã có người tỉ mỉ chăm sóc tạo ra những mầm gạo, những lá trà tốt nhất, nếu rảnh rỗi, bổn vương sẽ đưa nàng đi hái trà.”
Âu Dương Vũ hai mắt chợt sáng lên thắc mắc hỏi: “Vì sao lại đưa ta tới đây?”
Âu Dương Vũ cảm thấy rất hứng thú và vui vẻ với vẻ đẹp của núi non, sông suối. Nàng cũng đã từng hy vọng sau này có thể tìm được một chốn yên tĩnh, trong lành như vậy, tự mình săn bắn, tự mình trồng giep hái gặt, ngày qua ngày trải qua một cuộc sống bình dị đơn giản thư thái, không phải mệt não đối phó với âm mưu quỷ kế chốn hoàng cung.
Dạ Trọng Hoa bắt gặp thần sắc vui mừng hạnh phúc trên mặt Âu Dương Vũ, chính hắn cũng không tự chủ được mà nở một nụ cười đắc ý, sau đó hắn nhíu mày nói: “Cứ coi như là vì hôm qua Vũ nhi bị hoàng hậu nhốt một đêm, hẳn tâm trạng rất tệ, cho nên bổn vương mang Vũ nhi đến nơi này để giải sầu.”
“Chỉ có mỗi hai chúng ta thôi sao?” Âu Dương Vũ lúc này mới phát hiện ra ngoài tên phu xe với chiếc xe ngựa kia thì cũng chỉ có mỗi hai người họ ở đây.
Hai con ngươi Dạ Trọng Hoa lập tức tối đen lại trừng mắt với Âu Dương Vũ, thần sắc vô cùng tức giận, không hài lòng hờn giận: “Sao? Nàng hy vọng sẽ có người thứ ba?”
Âu Dương Vũ chống lại ánh mắt đáng sợ của hắn, nhưng cũng không biết phải trả lời câu hỏi của hắn như thế nào: “Thôi được rồi, chỉ hai chúng ta thôi là đủ rồi!”
Dạ Trọng Hoa nắm tay vị vương phi ngốc nghếch Âu Dương Vũ vừa đi vừa nói: “Trời cũng không còn sớm nữa, chúng ta trở về biệt viện ăn chút gì đi.”
Âu Dương Vũ lúc này đột nhiên nghĩ tới cái gì: “Nơi này chỉ có hai người chúng ta, vậy ai sẽ nấu cho chúng ta ăn? Đừng có bảo với bổn vương phi là chính vương gia tự tay xuống bếp đó nha?”
“Ngốc! Đương nhiên là mèo nhỏ nàng nấu.” Dạ Trọng Hoa bá đạo vòng tay ôm chặt lấy thắt lưng nàng, nghĩ xa xăm về quá khứ: “Ta vẫn còn nhớ những món mà Vũ nhi làm.”
Dạ Trọng Hoa đôi mắt nhợt nhạt khẽ động, lại có chút phảng phất ánh sáng ngọc đạm mạc như pháo hoa, lại còn bày ra vẻ mặt rất cảm động mong chờ nữa. Âu Dương Vũ cũng đành bất đắc dĩ thở dài một hơi, quả thực đến cái nơi vắng vẻ chỉ có hai người bọn họ thì cũng chỉ trông cậy mỗi nàng thôi, chẳng lẽ lại đi trông cậy vào vị vương gia chiến thần cao quý chịu cúi mình xuống nấu cơm cho nàng ăn sao.
Nàng bị Dạ Trọng Hoa đưa đến biệt viện trên núi. Biệt viện ở đây rất lớn, bên trong được trồng không biết bao nhiêu là loài hoa lạ đẹp rực rỡ với đủ loại màu sắc, gió nhẹ khẽ mơn man cánh hoa, mùi hương của hoa lan tỏa nồng đậm, rất là sảng khoái. Đi qua một con đường dài thì nàng mới bị Dạ Trọng Hoa đưa đến một gian phòng bếp.Phòng bếp đã được quét dọn sạch sẽ, giống như chưa từng có ai sử dụng qua gian bếp này, nhìn quanh thì dụng cụ đều đã được chuẩn bị đầy đủ cả.
Gần bên cạnh có vài cái rổ, bên trong có rất nhiều nấm tươi cùng rau dại, Âu Dương Vũ trừng lớn hai mắt. Nàng không tin nơi này không có người nào ngoài hai bọn họ, Dạ Trọng Hoa chắc chắn đã cố tình lừa nàng đến đây để sai khiến nàng làm đồ ăn cho hắn.
Có điều Âu Dương Vũ cũng không muốn vạch trần các âm mưu xảo quyệt của hắn, hỏi một tiếng: “Muốn ăn cái gì?”
Dạ Trọng Hoa trầm ngâm một tiếng; “ Canh gà hầm nấm.”
Âu Dương Vũ khóe môi khẽ động: “Gì nữa...”
Dạ Trọng Hoa làm vẻ suy nghĩ thật lâu, mới nói một câu: “Mì ăn liền.”
Âu Dương Vũ khóe môi chợt co rút lại, chẳng phải hai món mà hắn nói đều là hai món mà nàng đã làm cho hắn ăn trong lúc ở cái nơi kinh khủng rừng cây ma quỷ đó sao. Nàng còn nhớ rõ hắn rất hài lòng về hai món đó. Có điều mọi chuyện đã qua lâu như vậy, hắn cho đến bây giờ vẫn nhớ mãi không quên sao.
Nói đi cũng nói lại, nàng dù sao cũng đã lâu rồi chưa làm món này nên cũng muốn nhân dịp này làm một bữa thật hoành tráng. Nàng vốn muốn làm cho Dạ Trọng Hoa món canh hầm nấm thật ngon, nhưng vì thấy nấm ở đây quả thực hình dạng vô cùng khó coi, lại chẳng đẹp mắt.Nàng biết những thứ nấm này do chính tay hắn hái, mà nói chính xác hơn là dùng kiếm chém qua. Nàng đột nhiên mới nhớ ra, đây là thời cổ đại, quân tử xa nhà bếp a, huống chi vị này là vương gia cao quý chiến thần của một nước a.
Âu Dương Vũ không nói gì đẩy Dạ Trọng Hoa đi ra ngoài: “Được rồi, thưa vị vương gia cao quý, ngài có thể đi ra ngoài, khi nào làm xong ta sẽ gọi ngài đến dùng cơm!”
Vì chỉ có hai người ăn nên Âu Dương Vũ cũng không có chuẩn bị nhiều. Để làm cho hương vị càng ngon hơn, nàng từ trong không gian cầm lấy quẹt lửa, còn cầm thêm mấy hủ gia vị chính đem ra, cho đến khi nồi canh sôi lên, nàng tranh thủ bỏ nấm với gà bỏ vào, nêm nếm chút gia vị cho đến khi món canh đã đặt sệt lại.
Âu Dương Vũ sau khi đã làm xong món canh gà hầm nấm thì lại từ trong trong không gian lấy ra mấy gói mì, cùng một chút rau xanh, kèm theo một chén thịt bò lớn. Âu Dương Vũ sau khi chế biến xong hết thảy dọn tất cả ra bàn ăn. Ngay lúc định chạy đi mời tên Dạ Trọng Hoa đến ăn cơm thì liền nhìn thấy hắn cầm theo một cái giỏ nhỏ, bên trong có rất nhiều con tôm lớn, mỗi con tôm đều có to hơn cả ngón tay cái, Âu Dương Vũ nhìn thấy những con tôm béo múp đó không khỏi thèm nhỏ dãi lên tiếng: “Chờ ăn xong cơm, ta sẽ nướng những con tôm này cho ngươi ăn!”
Dạ Trọng Hoa đem cái giỏ đặt sang một bên, ừ một tiếng.
Âu Dương Vũ cùng Dạ Trọng Hoa ngồi vào bàn ăn, nàng bới cho hắn một chén cơm lớn, Dạ Trọng Hoa tao nhã ngồi bên cạnh Âu Dương Vũ, nhắm mắt hít một hơi thật sâu: “Mùi vị không tệ.”
Âu Dương Vũ nghe vậy không khỏi bật cười thành tiếng: “Thích thì ăn nhiều một chút, ta là người rất là hiếm khi xuống bếp nên vương gia ngài phải biết trân trọng sức lao động của ta.”
“Ta biết Vũ nhi rất tốt với ta.”
Âu Dương Vũ bị câu nói bất ngờ này của Dạ Trọng Hoa làm nghẹn họng không biết phải phản ứng như thế nào.
Dạ Trọng Hoa động tác vẫn như cũ tao nhã, lịch sự, nhìn thấy bộ dáng ăn của Âu Dương Vũ không khỏi lên tiếng trêu chọc:“Ăn từ từ thôi, không ai tranh ăn với nàng đâu. Hơn nữa, ta ăn cũng không nhiều.”
Âu Dương Vũ cầm lấy bát của hắn, múc cho hắn một bát canh sau đó liếc trừng mắt hắn: “Ăn đi! Ai bảo đồ ăn ta làm ngon đến vậy.”
Dạ Trọng Hoa khẽ cười tủm tỉm nhìn Âu Dương Vũ: “Vũ nhi thật giỏi, ngay cả món ăn cũng làm rất ngon.”
Âu Dương Vũ thấy hắn cầm bát mỳ lên ăn với vẻ rất vui, trong lòng không khỏi oán thầm. Vương gia tôn giả ơi, ngài có biết món mỳ mà ngài đang ăn ở cái thế giới hiện đại của ta trong mắt mọi người đều là một trong những món có hại cho sức khỏe, không có dinh dưỡng,có khi còn lại nổi mụn nữa a,...
Dạ Trọng Hoa ăn không nhiều chỉ ăn một chút, sau đó trừng mắt với Âu Dương Vũ: “Còn nhớ lời hứa nướng tôm cho ta không?!”
“Ta...”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.