Chương trước
Chương sau
Edit + beta: haquynh1812

“Dĩ nhiên ta có, nếu không sao dám mạnh miệng với các ngươi.” 

Quý Như Yên cười lạnh đáp trả. 

“Vậy có thể để ba huynh đệ chúng ta được mở rộng tầm mắt không?” 

Ngũ Hàn Ngọc nêu ý kiến. 

Quý Như Yên nhìn thoáng qua bọn họ, lắc đầu: “Tạm thời khong đươc, bây giờ phải về Cổ Thú hành cung, phải xác định xem người khác có tìm được quả Ngũ Độc hay không, một khi người khác cũng có, chúng ta dâng lên, liệu các ngươi còn lấy được hạng nhất không?” 

Quý Như Yên nghĩ tới khả năng, người khác cũng có quả Ngũ Đôc. 

Nàng chỉ có thể lấy quả thiên tuế từ trong không gian, cống nạp cho Hiên đế. 

“Thất hoàng phi lo lắng thật đúng, là chúng nô tài suy nghĩ không chu toàn, xin thất hoàng phi giáng tội” 

Hoa Hoành Phóng chấp tay xưng tội. 

Quý Như Yên khoát tay: “Ngươi cũng không có tội gì, bây giờ cũng tới thời hạn hai tháng. Các ngươi trước tiên quay về Cổ Thú hành cung chờ lệnh, ngày mai lúc gặp Hiên đế, ta sẽ phái người đưa đồ tới, trực tiếp mang vào triều, tránh để người khác đỏ mắt biết các ngươi có quả Ngũ Độc tới đánh tráo.” 

“Tạ ơn thất hoàng phi ưu ái.” 

Hoa Hoành Phóng cúi đầu, có chút xấu hổ. 

Vài ngày ở chung, hắn cảm thấy bọn họ cảm thấy rất dễ dàng bắt được Kim Sư Ngao Khuyển. 

Toàn bộ quá trình, căn bản bọn họ không cần ra tay, đều do thất hoàng phi một mình tiến vào hang, còn có thể thần không biết quỷ không hay, trộm đám Kim Sư Ngao Khuyển con giao cho bọn họ. 

Thực lực của hoàng phi mạnh tới đâu, bọn họ không biết, chỉ biết sâu không lường. 

Ba huynh đệ từ biệt Lạc Thuấn Thần cùng Quý Như Yên, ôm đám Kim Sư Ngao Khuyển về Cổ Thú hành cung. 

Quý Như Yên vẫn đang chờ lão tướng quân, ông trở lại bọn họ mới có thể về hành cung, nếu không sẽ dẫn tới người khác chú ý, phá hỏng kế hoạch của bọn họ. 

May mắn, chỉ một chờ một lúc, lúc trời xẩm tối, từ xa bọn họ đã nhìn thấy ngựa phi về. 

Mọi người tập hợp, cũng không nói nhiều, nhanh chóng phi ngựa về hành cung. 

Lần này về hành cung, Quý Như Yên nhận được một tin lớn. 

Tin này do đích thân đại tổng quản Cao Hòa nói với quốc sư Tích Tiểu Mộng: “Quốc sư đại nhân, vài ngày trước có vài võ tướng gặp Vạn Đức hầu bị thương, thái y đã chuẩn đoán, chỉ sợ ngài ý coi như bị phế.” 

“Tàn phế? Xảy ra chuyện gì?” 

Tích Tiểu Mộng ra vẻ kinh ngạc

Hắn rõ hơn ai hết Vạn Đức hầu gặp chuyện gì, chỉ là đang diễn trò. 

Quý Như Yên đạm mạc đỡ lão tướng quân ngồi xuống một bên, sau đó rót cho ông một chén trà, ân cần hỏi thăm. 

Cao Hòa ở bên cạnh âm thầm đánh giá lão tướng quân, tiếp tục nói chuyện với Tích Tiểu Mộng: “Haizz, chỉ sợ tàn phế, đầu óc ngu muội, hai chân bị gãy chỉ sợ cả đời không đứng dậy được.” 

“Chuyện này... Hoàng thượng nói thế nào?” 

“Hoàng thượng nói, để chờ về Vĩnh Khánh cung, để cho tất cả thái y vào khám, để xem có chữa khỏi đầu óc cho ngài ấy không, dù sao binh phù hai mơi vạn đai quân bên Minh Hải vẫn nằm trong tay ông ta.” 

Cao Hòa muốn ám chỉ, hoàng thượng muốn binh phù hai mươi vạn quân. 

Quý Như Yên nhếch miệng, chỉ sợ Hiên đế không phải ngồi không.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.