Chương trước
Chương sau
Edit + beta: haquynh1812

Còn tưởng rằng Hiên đế nghiêng về phía Vạn Đức hầu, không ngờ ngoài mặt tỏ ra muốn chữa bệnh cho ông ta, mục đích chính là muốn thu hồi binh phù. 

Nói vậy, trước mắt năm mươi vạn quân của lão tướng quân Hứa Tử Minh chưa phải giao ra, mà là hai mươi vạn quân của Vạn Đức hầu. 

Thiên Độc hùng mạnh, tuyệt đối có liên quan tới người thống trị. 

Có thể nói Hiên đế là vị hoàng đế cường đại nhất từ trước tới gì, sau khi ông nắm quyền, Thiên Độc đã có tới năm trăm vạn đại quân. 

Một đế quốc có năm trăm vạn đại quân, hàng năm quân lương đã hết một khoản không lồ, có thể nuốt hết cả quốc khố. 

Không biết Hiên đế dùng cách gì, có thể khiến cho năm trăm vạn đại quân chẳng những không giảm, còn liên tục tăng lên. 

Mà Hiên đế cũng có binh quyền của mình, lên tới hai trăm vạn. 

Còn lại ba trăm vạn phân tán ở các vùng biên cảnh. 

Bản đồ Thiên Độc chẳng khác gì lọt vào vòng vây của các nước, xung quanh có Ti U, Kỳ Thiên, nước Di, Bồ Đề, Minh Châu, Hắc Thiết. 

Cả đại lục chia ra mười sáu nước thì có sáu nước vây quanh Thiên Độc. 

Phải nói, nếu Thiên Độc chỉ cần sơ xót một chút, chỉ sợ xương cũng không còn. 

May mắn, Hiên đế là một hoàng đế có dã tâm, chẳng những nước giàu binh mạnh, mà còn liên minh với Ti U. 

Cao Hoà tiếp tục nói vài câu, thấy sắc mặt mọi người có vẻ mệt mỏi, nên cáo từ. 

Cao Hoà vừa mới đi, Tích Tiểu Mộng đã nói: “Vạn lão đầu cũng có ngày như vậy, thật sự lòng người chóng đổi thay.” 

Quý Như Yên tức giận đẩy hắn một cái: “Có muốn ta đi nói với Cao tổng quân, là do người hành hạ ông ta thành dạng này?” 

“Thất hoàng phi tha mạng, tiểu nhân không dám giành công lao với người.” 

Tích Tiểu Mộng liên tục xua tay, hắn không chê mạng mình dài, nếu thật sự bại lộ, Đức phi cùng Hiền phi tuyệt đối sẽ không để hắn yên. 

Vừa nghĩ tới hai nữ nhân lia, một người xinh đẹp nhưng đầu óc đần như heo, một người bình thường tâm địa lại xấu xa.

Cũng không biết sao Hiên đế có thể dễ dàng tha thứ, để nữ nhân như vậy sinh con cho mình. 

Tích Tiểu Mộng oán thầm, không dám phát hoả nói thẳng ra. 

Quý Như Yên chê cười: “Mặc dù ngươi không dám, nhưng cũng liên luỵ ngươi rơi vào hố lửa với chúng ta. Có khi nào Cao tổng quản nghi ngờ chúng ta không? Lần này tới mục đích để thăm dò tin tức.”

Tích Tiểu Mộng cảm thấy vô tội tới cực điểm: “Bà cô của ta ơi, Cao Hoà là tâm phúc của Hiên đế, chẳng qua hắn tới thăm dò, vừa rồi cũng không rõ lắm.” 

Lạc Thuấn Thần đứng trước cửa sổ, đưa lưng về phía mọi người, nhàn nhạt lên tiếng: “Tiểu Mộng, ngươi tới chỗ phụ hoàng thăm dò một chút.” 

“Ân, điện hạ.” 

Tích Tiểu Mộng nhận lệnh rời đi. 

Trong phòng còn lại bốn người.

“Mễ Nhĩ, truyền lệnh cho Vô Tình, bảo hắn ở thành Độc Hạt chờ lệnh, nhanh chóng mua vật dụng đại hôn theo yêu cầu của ông ngoại.” 

“Nô tài đi ngay.” 

Mễ Nhĩ cũng bị đuổi ra ngoài. 

Lão tướng quân thở dài: “Những ngày sau này, chỉ sợ không có cách nào tránh khỏi phiền phức.” 

“Sớm muộn gì cũng phải đối mặt, nếu bão táp đã tới, vậy chúng ta chỉ có thể nghênh đón. Hơn nữa lần này, ta đã không còn là đứa trẻ không có sức lực phản kháng như trước kia!” 

Giọng điệu Lạc Thuấn Thần lộ ra vẻ xác xơ tiêu điều. 

Cừu hận nhịn hơn hai mươi năm, lần này trở về cũng nên phản kích đợt đầu tiên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.