Chương trước
Chương sau
Edit + beta: haquynh1812

Quý Như Yên nhìn thoáng qua Lạc Thuấn Thần, vài tháng trước hắn quần công hơn một ngàn con báo Trụy Nguyệt Huyết Xa bị thương, ảnh hưởng tới gân cốt, dưỡng thương hơn một tháng, không thể tùy tiện động thủ. 

Vì vậy, vừa rồi lúc phát hiện bọn họ bị tập kích, nàng ra tay. 

Quý Như Yên nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn khuyên nhủ đám người Lạc Thuấn Thần: “Báo Trụy Nguyệt Huyết Xa dã tính quá mạnh, mọi người vẫn nên tìm Kim Sư Ngao Khuyển, ở trong cổ thú, tuy không rới mức đả thương người, nhưng sức chiến đấu cũng không kém, gặp phải đàn sói, cũng có gan chiến một trận, các ngươi cảm thấy thế nào?”

“Chuyện này!” 

Hòa Hoành Phóng hơi do dự một chút rồi gật đầu: “Tất cả đều nghe theo hoàng phi an bày.” 

Vì thế, năm người kết thành một tổ, tìm kiếm hang ổ của Kim Sư Ngao Khuyển. 

Mới đi được một lúc đã tìm thấy một đám Kim Mao Ngao Khuyển mới sinh, còn chưa mở mắt, nên mỗi người ôm một con. 

Kim Mao Sư Khuyển mất một tháng để mắt. 

Bởi vậy bán đấu giá thú cưng ở Thiên Độc, một con Kim Sư Ngao Khuyển mới sinh giá cả cũng không thấp, có thể lên tới một hai vạn. 

Chỉ là Kim Sư Ngao Khuyển cần mười năm mới có thể lớn, không nhiều người muốn nuôi. 

Bắt được Kim Sư Ngao Khuyển, đám người Quý Như Yên rời khỏi Cổ Thú sơn mạch, đi về Cổ Thú hành cung. 

Dọc đường đi, Hoa Hoành Phóng có chút khó hiểu, chỉ bằng đám Kim Sư Ngao Khuyển này, sao bọn họ có thể đạt được thứ nhất? 

Mặc dù, giá cả của bọn chúng không thấp, nhưng chưa chắc Hiên đế cũng nghĩ vậy. 

Sắp tới một con sông lớn, bên kia bờ sông chính là Cổ Thú hành cung. 

Cuối cùng đám người Hoa Hoành Phóng cũng không nhịn được hỏi: “Thất điện hạ, thất hoàng phi, nô tài có việc xin thỉnh giáo.” 

Thật ra ngay từ lúc bắt đầu trở về Cổ Thú hành cung, Quý Như Yên đã có ý khảo nghiệm tính nhẫn nại của bọn họ. 

Lại không nghờ rằng, bọn họ thật sự có thể nhịn, tới gần Cổ Thú hành cung mới hỏi?” 

Hoa Hoành Phóng không vòng vo, trực tiếp hỏi trọng điểm. 

Quý Như Yên rất tán thưởng, ánh mắt tự nhiên: “Cứ tự nhiên.” 

“Ba huynh đệ chúng ta phải giao lên vật gì, mới có thể khiến hoàng thượng khen ngợi, thậm chí dành được hạng nhất trong số rất nhiều võ tướng?” 

Quý Như Yên cười thần bí: “Trong Cổ Thú sơn mạch, cái gì hiếm nhất?”

Hoa Hoành Phóng trầm tư một chút: “quả Ngũ Độc.” 

“Ta đây giúp các ngươi dành thứ nhất chính là quả Ngũ Độc.” 

Quý Nhưu Yên bình tĩnh trả lời, khiến ba người sững sờ tại chỗ. 

Tuy rằng trong Cổ Thú sơn mạch có quả Ngũ Độc, nhưng chưa có ai hái được, nó chỉ như truyền thuyết. 

Sở dĩ mỗi năm Hiên đế tới Cổ Thú hành cung hai lần, không những muốn kích thích chí cầu tiến của võ tướng, mà còn muốn tìm quả Ngũ Độc. 

Quả Ngũ Độc thật sự có tác động rất lớn đối với hoàng đế.” 

Năm năm chống bách độc bất xâm, đồng nghĩa trong năm năm này, hoàng đế có thể ăn uống tùy ý, không sợ nguy hiểm tới tính mạng. 

Niếp Dương Văn mờ mịt, ngây ngốc hỏi một câu: “Thất hoàng phi có quả Ngũ Độc sao?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.