Chương trước
Chương sau
Loại chuyện tổ chức du lịch này, thật ra Hàn Long thường hay tổ chức.
Sản phẩm mà Dương Hoa sản xuất theo mấy phương thuốc mà Phan Lâm đưa, hoàn toàn không thiếu doanh số, công ty cũng không quá chú trọng đến hiệu xuất, vì vậy khối lượng công việc đối với các nhân viên không quá nặng nề.
Cho nên mỗi tháng Huỳnh Lam đều sẽ sắp xếp đi du lịch một lần, hơn nữa quy mô không hề nhỏ. Nhưng, có thể tổ chức đi với chủ tịch Lâm, đây vẫn là lần đầu tiên. Hầu hết những người làm việc ở Dương Hoa không chỉ bởi vì Dương Hoa đối xử tốt với nhân viên, có triển vọng tốt, càng chủ yếu là vì công ty này cho chủ tịch Lâm thành lập.
Đối với chủ tịch Lâm thấy đầu mà không thấy đuôi kia, vô số người đều tràn đầy tò mò và mong chờ, bọn họ đều muốn tiếp xúc trong khoảng cách gần.
Mà ngày mai, chính là một cơ hội tốt. Chuyện này truyền đi rất rộng, dù sao bác sĩ Lâm cũng là nhân vật nổi tiếng.
“Vui quá, ngày mai chủ tịch Lâm muốn đi du lịch ở bờ biển Hải Nhân với chúng ta đấy. Tôi phải mang bộ bikini đáng yêu của mình đi. Không biết chủ tịch Lâm sẽ mặc cái gì. Mong chờ ngày mai sẽ thấy được cơ bụng rắn chắc của chủ tịch Lâm” Một em gái nhỏ ở bộ phận nhân sự kích động đăng lên facebook.
Lập tức thu hút hàng trăm người ấn like, cũng có người lập tức chụp lại màn hình, chia sẻ lên các trang mạng. Vì vậy, đông đảo cư dân mạng đã quyết định ngày mai sẽ đến bờ biển Hải Nhân để gặp bác sĩ Lâm. Mà một trong khách sạn nào đó ở Giang Thành.
“Đại nhân, vừa mới nhận được tin tức, sáng mai bác sĩ Lâm sẽ dẫn theo nhân viên của anh ta đi du lịch ở bờ biển Hải Nhân. Đây là một cơ hội”.
| “Bờ biển Hải Nhân? Nếu đã như vậy, vậy ngày mai chúng ta ra tay” Một người đàn ông trung niên mặc áo Tôn Trung Sơn ngồi trên ghế bình tĩnh nói.
| Người trẻ tuổi bên cạnh nghi hoặc không thôi, thấp giọng nói: “Đại nhân cần gì phải làm phiền phức như vậy, dựa vào thực lực của ngài, muốn giết bác sĩ Lâm dễ như trở bàn tay. Chúng ta không cần phải lén lút như vậy, trực tiếp giết đến Giang Thành, san bằng Dương Hoa, bác sĩ Lâm kia cũng không thể chống đỡ được”.
"Tôi làm như thế là vì cậu, Anh Hùng. Bây giờ cậu là con át chủ bài của nhà họ Phan, là lực lượng tuyệt đối tham gia đại hội. Trước khi cậu hoàn thành được sứ mệnh của cậu, thân phận của cậu không được bại lộ. Nếu như để người ngoài biết cậu đến Giang Thành, trở về cậu và nhà họ Phan Yến Kinh sẽ mang lại vô số rắc tối không rõ ràng, mà quân át chủ bài của nhà họ Phan Yển Kinh cũng sẽ bại lộ. Anh Hùng, cậu hiểu ý của tôi chưa?” Người đàn ông mặc đồ Tôn Trung Sơn nhàn nhạt nói.
Phan Anh Hùng cau mày: “Tôi đeo mặt nạ che giấu thân phận là được rồi?”.
“Vẫn chưa đủ an toàn. Nếu như có chuyện gì ngoài ý muốn, vậy tôi không thể gánh nổi hậu quả. Nếu như nhà họ Phan Yến Kinh đã cử cậu đến đây luyện tập, vậy cậu cứ nghe theo sắp xếp của tôi đi” Người đàn ông mặc đồ Tôn Trung Sơn bình tĩnh nói.
“Vậy ngài định ra tay ở đâu?”
Phan Anh Hùng hỏi: “Đến bờ biển Hải Nhân sao? Bây giờ đang là mùa cao điểm để đi biển, người ở đó sẽ dễ ra tay hơn ở Giang Thành”.
“Bãi biển? Không không không. Không thể nào, tôi tuyệt đối sẽ không chọn vị trí đó.”
“Vậy ở đâu?”. “Lấy bản đồ ra đây”.
“Vâng đại nhân”
Người bên cạnh lập tức lấy một cái máy tính bảng ra, mở bản đồ.
Người đàn ông mặc đồ Tôn Trung Sơn nhìn bản đồ một lúc, bình tĩnh nói: “Ra tay trên đường bọn họ đến Hải Nhân đi, nơi này dân cư thưa thớt, thích hợp để bố trí phục kích. Ra tay ở vị trí này đi”.
“Được.” Phan Anh Hùng gật đầu. Người đàn ông mặc đồ Tôn Trung Sơn thu lại bản đồ, nhìn Phan Anh Hùng: “Cậu có nhìn ra cái gì không?”
Phan Anh Hùng ngẩn ra, suy nghĩ một lúc, nghiêm giọng nói: “Bác sĩ Lâm đang dù chúng ta?”.
“Chuyện ở Nam thành, anh ta thiết kế bắt người của chúng ta, đủ để chứng minh anh ta biết đến sự tồn tại của chúng ta. Nhưng anh ta đột nhiên phát ra tin tức nói muốn đến bãi biển Hải Nhân du lịch, bình thường gặp phải loại chuyện này, nên kiểm tra toàn thành phố, bắt giữ chúng ta mới đúng. Vậy mà anh ta không làm như vậy, cho nên tôi nghĩ, chắc anh ta lo lắng chúng ta ra tay với người ở bên cạnh anh ta, cho nên chuẩn bị dụ chúng ta đến Hải Nhân, đối phó chúng ta ở đó”
“Chắc là như vậy”
“Bác sĩ Lâm cũng đủ quyết đoán. Từ bỏ ưu thế tự nhiên như Giang Thành, dụ chúng ta đến nơi khác. Nếu đã như vậy, chúng ta chơi cùng anh ta đi” Phan Anh Hùng mặt không cảm xúc nói.
“Chơi? Tôi không có hứng thú”. "Ồ? Đại nhân có cách nghĩ khác sao?”
"Anh Hùng, ngày mai tôi sẽ phục kích bác sĩ Lâm trên đường, còn cậu, đi đến Dương Hoa, bắt Hàn Long, Lý Ái Vân, Huỳnh Lam, Thủy Bình Vân, Hà Vĩ Hùng lại. Biết chưa?”
“Tại sao phải làm như vậy?” Sắc mặt Phan Anh Hùng rất không tự nhiên.
"Còn cần phải hỏi sao? Có những người này làm con tin, một mình bác sĩ Lâm, không phải là người đến trong tay sao?” Người đàn ông mặc đồ Tôn Trung Sơn nhàn nhạt nói.
Phan Anh Hùng hừ lạnh một tiếng, nói: “Xem ra đại nhân rất không tự tin vào thực lực của mình. Còn cần phải sử dụng loại thủ đoạn thấp hèn này để đối phó với bác sĩ Lâm, không cảm thấy khiến người khác thất vọng sao?”
“Thấp hèn sao? Tôi không thấy vậy. Thế giới này chính là như vậy đấy, chỉ cần có thể đạt được mục đích, thủ đoạn có bỉ ổi thế nào cũng không sao cả. Phan Anh Hùng, cậu quá non rồi, hoàn toàn không hiểu sự tàn khốc ở bên. ngoài. Thực lực của tôi đủ để mạnh hơn bác sĩ Lâm, nhưng nếu như cậu ta toàn lực chạy trốn, không chịu chiến với tôi, tôi không nhất định có thể giữ được cậu ta. Để cậu đi bắt con tin, chính là phòng ngừa cậu ta chạy trốn, cậu | hiểu chưa?” Người đàn ông mặc đồ Tôn Trung Sơn nhìn Phan Anh Hùng nói.
Phan Anh Hùng nghe thấy vậy, không nói gì nữa. "Đại nhân, tôi đi thuê xe, để tiện cho ngày mai sử dụng” Người bên cạnh ôm quyền nói. “Đi đi.” Người đàn ông mặc đồ Tôn Trung Sơn phất tay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.