Chương trước
Chương sau
Mặc dù Phan Anh Hùng không vui lắm, nhưng không phủ nhận lời nói của người đàn ông mặc đồ Tôn Trung Son.
Thế giới này quả thật rất tàn khốc, hoàn toàn không nói đạo nghĩa. Muốn đạt được mục đích, thì phải sử dụng mọi cách.
Người phía trên cũng là như vậy, người phía dưới cũng là như vậy.
Dưới hoàn cảnh điên cuồng cạnh tranh ở các loại lĩnh vực, đã không còn tồn tại còn người thật thà chất phác nữa rồi. Cho dù có, bọn họ cũng sẽ từ từ bị đào thải. Phan Anh Hùng nhìn trần nhà vỡ trong khách sạn, trong mắt có một tia nóng bỏng.
Có lẽ chỉ cần lấy được đại hội, trèo lên đỉnh phong, để người thế giới phục tùng, mới không cần phải đi làm những chuyện ghê tởm này nữa.
Anh ta ngồi trên sô pha, nhắm hai mắt, định chìm vào giấc ngủ.
Đã khuya rồi nhưng mọi người đều không trở về phòng, mà tập trung trong phòng người đàn ông mặc đồ Tôn. Trung Sơn, Phương pháp ngủ của bọn họ là ngủ ngồi, hơn nữa khi ngủ kiếm không rời thân. Đây là thói quen được bồi dưỡng khi ở bên ngoài một thời gian lâu dài.
Phan Anh Hùng cũng thường luyện tập bên ngoài, nên cũng như vậy.
Nhưng đang nửa đem, anh ta vừa định chìm vào giấc ngủ, đột nhiên bị sát khí hung dữ kích thích đến. Anh ta mở hai mắt ra, nhìn về phía trước, mới phát hiện trong phòng khác vậy mà có một bóng người thẳng tắp.
"Ai vậy?”
Phan Anh Hùng đột nhiên đứng lên. Người đàn ông mặc đồ Tôn Trung Sơn ở bên cạnh cũng lập tức mở mắt ra. Đợi sau khi hai người nhìn rõ mới phát hiện Phan Lâm đến rồi. Ngoại trừ hai người bọn họ, những người khác đều đã bị Phan Lâm bẻ đầu. Mấy thi thể không đầu nằm trong phòng khách. Hai tay Phan Lâm bê bết máu bật đèn phòng khách lên, nhàn nhạt nhìn hai người bọn họ. “Bác sĩ Lâm?” Đồng tử Phan Anh Hùng co rút lại.
“Vậy mà cậu lại chạy đến đây?”
Sắc mặt người đàn ông mặc đồ Tôn Trung Sơn khẽ biến. Nhìn đàn em của mình chết thảm, trong lòng càng sợ hãi hơn.
| “Có gì kỳ lạ sao? Đây là Giang Thành, là địa bàn của tôi, các người hành động trong địa bàn của tôi, có thể trốn được dưới mí mắt của tôi sao?” Phan Lâm nhàn nhạt nói.
“Chúng tôi bí mật thâm nhập vào Giang Thành, không thông qua bất kỳ người nào, thậm chí nơi mà chúng tôi ở cũng là nơi hiếm có camera, không ai có thể dễ dàng phát hiện ra hành tung của mấy người xa lạ chúng tôi. Tại sao cậu lại tìm được đến đây?" Người đàn ông mặc đồ Tôn Trung Sơn trầm giọng hỏi.
“Đơn giản. Không phải ngày mai tôi đến bãi biển Hải Nhân sao? Tôi nghĩ chắc các người đã nhận được tin tức rồi, hơn nữa còn đặc biệt đi thuê xe, định phục kích trên đường để giết tôi, đúng không?”
“Chẳng lẽ là công ty cho thuê xe?” Phan Anh Hùng nghĩ đến cái gì đó, cau mày.
“Các người che giấu như vậy tiến vào Giang Thành, nhất định sẽ không mang theo xe, muốn đến Hải Nhân hoặc là ngồi xe ngồi máy bay, hoặc là tự thuê xe cho riêng mình hoặc là gọi taxi. Ngoại trừ tự thuê xe, những các khác đều không thuận tiện. Cho nên sau khi tôi thả ra tin tức, đã cử người theo dõi các công ty cho thuê xe lớn nhỏ
Giang Thành, chỉ cần tối nay có người khả nghi đến thuê xe, nhất định sẽ đặc biệt điều tra.” Phan Lâm nhàn nhạt nói.
Phan Anh Hùng lắc đầu: “Hỏa ra đi đến Hải Nhân chỉ là một miếng mồi nhử. Đại nhân, ngài định phục kích bác sĩ Lâm trên đường, nhưng không biết bác sĩ Lâm đã nhanh hơn ngài một bước, muốn qua đây giết ngài”
“Bác sĩ Lâm Giang Thành quả nhiên danh bất hư truyền. Hay cho chiêu dụ rắn ra khỏi hang. Không, chúng ta còn chưa chui ra khỏi hang, cậu đã phát hiện ra chúng tôi rồi. Có vẻ như cậu đạt được thành tựu như ngày hôm nay, không phải là do ngẫu nhiên. Có điều hình như cậu quên mất một điểm, cậu có thể bảo đảm tìm được đến đây, có thể giết được chúng tôi sao? Hay là nói cậu tự mình đến cửa tìm chết”
Trong mắt người đàn ông mặc đồ Tôn Trung Sơn tràn đầy sát khí.
“Rất nhiều người nói với tôi những lời như vậy, nhưng bọn họ đều đã chết hết rồi” Phan Lâm chắp hai tay sau lưng bình tĩnh nói.
“Vậy sao? Vậy hôm nay chúng tôi phải thử xem sao” Người đàn ông mặc đồ Tôn Trung Sơn nhàn nhạt nói, say đó nghiêng người nhìn Phan Anh Hùng.
Phan Anh Hùng cũng không khách khí, hét lớn một tiếng, cách khoảng không phất tay về phía Phan Lâm.
Rầm.
Trong phút chốc, toàn bộ tầng lầu bị chia làm đôi, khí lực cuồng bạo đập về phía Phan Lâm.
Sức mạnh đánh kinh ngạc.
Phan Lâm vậy mà không dám cứng rắn, nghiêng người tránh đi. Xem thực lực của những người muốn đối phó với mình không hề đơn giản.
Có điều Phan Lâm cũng không chịu thua kém, ánh mắt lạnh lùng, cách khoảng không Vỗ một cái về phía người đàn ông mặc đồ Tôn Trung Sơn.
Rầm.
Sức mạnh mang tính hủy diệt đáng sợ dâng lên.
Phan Anh Hùng giơ cánh tay chống cự, sức mạnh đáng sợ lại bùng nổ bốn phía, khiến tường vỡ tan, cửa sổ cũng nổ tung.
Âm thanh bất thường đột nhiên vang lên khiến các hành khách và phục vụ trong khách sạn la hét chạy ra khỏi phòng, chạy ra khỏi khách sạn.
Mà cuộc chiến bên đây vẫn chưa dừng lại.
Phan Lâm ngưng mắt nhìn mặt Phan Anh Hùng, đã biết người này là ai. Anh không nói gì, lại phát lực, đột nhiên chấn động. Phan Anh Hùng chỉ lùi lại nửa bước, nhưng cũng trở tay tát một cái vào khoảng không, giết đến. Bõp. Lồng ngực Phan Lâm trúng chưởng, lùi về phía sau hơn mười bước.
“Có vẻ như bác sĩ Lâm tiếng tăm lừng lẫy cũng không có gì giỏi cả” Người đàn ông mặc đồ Tôn Trung Sơn cười nhạt nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.