Chương trước
Chương sau
“Bác sĩ Lâm?”
Sắc mặt hai người ngưng trọng, không thể tin nổi nhìn Phan Lâm. Bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến sẽ gặp phải người này ở đây.
“Tình báo hiển thị, bác sĩ Lâm vẫn còn ở Dương Hoa Giang Thành, lần này Lý Ái Vân đến đây, chỉ dẫn theo chồng cô ta Phan Lâm, tại sao bác sĩ Lâm lại xuất hiện ở đây?”
Người kia cau mày, vẻ mặt ngưng trọng. “Rút lui. Nhanh chóng rời khỏi”.
Bóng người trên xe thấp giọng hét lên một tiếng, trực tiếp quay đầu rời đi. Bọn họ biết trọng lượng của mình, nếu như đối đầu chính diện với bác sĩ Lâm, bọn họ tuyệt đối không phải là đối thủ, nếu không cũng không cần phải thông qua việc bắt cóc Lý Ái Vân để ép bác sĩ Lâm đạt được mục đích.
Người còn lại nghe thấy vậy, sao dám trì hoãn. Lập tức nhanh chóng rút lui. “Đi sao?”.
Phan Lâm nhảy lên, nhắm chuẩn một người một ngân châm, phi qua. Người kia không kịp phòng bị trúng ngân châm, loạng choạng ngã trên đất.
Phan Lâm lập tức muốn đuổi theo một người còn lại, nhưng thấy đối phương đã chạy ra khỏi bãi đậu xe, dừng lại.
Anh có thể tiếp tục đuổi theo, nhưng Lý Ái Vân còn đang ngất trong bãi đậu xe, nếu như đối phương không chỉ có hai người, chơi điệu hổ li sơn, vậy Phan Lâm sẽ phải hối hận.
Phan Lâm lập tức gọi điện thoại cho Huỳnh Lam, để ông ta sắp xếp người đến đây, đồng thời phong tỏa hiện trường, tìm tung tích của người kia.
Tầm năm phút sau, Huỳnh Gia Đông thở hổn hển lái xe đến bãi đậu xe. “Lâm... chủ tịch Lâm” Huỳnh Gia Đông cung kính gọi. “Huỳnh Lam đâu?”
“Cậu ấy vẫn còn ở Giang Thành, đang gấp rút đến đây. Cậu ấy bảo tôi đến trước, chủ tịch Lâm cứ yên tâm, tôi đã phát động tất cả lực lượng của nhà họ Huỳnh rồi, nhất định sẽ tìm được tung tích của người kia” Huỳnh Gia | Đông vội vàng nói.
“Thu xếp chỗ nghỉ ngơi cho vợ tôi, ngoài ra đưa người này đến Giang Thành, tôi muốn đích thân thẩm vấn anh ta” Phan Lâm lạnh lùng nói.
“Vâng, vâng, tôi lập tức đi sắp xếp” Huỳnh Gia Đông lau mồ hôi trên trán, gật đầu lia lịa.
Huỳnh Gia Đông cảm nhận được Phan Lâm đang vô cùng tức giận, khí tức trên người khiến nhiệt độ xung quanh giảm đi mấy độ.
Rốt cuộc cái tên nào không biết sống chết dám đi chọc bác sĩ Lâm vậy chứ? Mẹ nó, nhất định phải tìm ra cái thứ chết tiệt này.
Huỳnh Gia Đông sắp xếp xe đưa Phan Lâm và Lý Ái Vân trở về Giang Thành, về phần người kia, sau khi bị Phan Lâm dùng ngân châm phong lại tám huyệt, cũng bị Huỳnh Gia Đông tổng lên xe, áp giải về Giang Thành.
Hai xe chạy một trước một sau. Huỳnh Gia Đông đích thân áp giải. Trên đường, Lý Ái Vân tỉnh lại từ trong hôn mê. “Em đang ở đâu đây?” Cô lầm bầm một tiếng. “Đang trên đường về Giang Thành, Ái Vân, đã không sao nữa rồi.” Phan Lâm cười nói.
“Không sao rồi? Người kỳ quái vừa rồi đâu?” Lý Ái Vân dường như nhớ đến chuyện đáng sợ gì đó, gương mặt xinh đẹp lại tái nhợt lại.
“Bạn anh dẫn người đến rồi, người đó bị dọa chạy mất rồi.” Phan Lâm cười nói. “Thật sao?” Lý Ái Vân hơi ngẩn ra.
Cô đã nhìn thấy người kỳ lạ đó, dùng một tay mà có thể lật bay xe hơi, người bình thường sao có thể đối phó được chứ?
Phải là người thế nào với có thể khiến người kia sợ hãi bỏ chạy?
Có lẽ là nhìn ra suy nghĩ của Lý Ái Vân, Phan Lâm lập tức cười nói: “Bạn anh cũng là người trong giới võ đạo, biết một chút võ công, cộng thêm hôm nay cậu ấy mời một bàn lớn bạn bè võ đạo cũng nhau tụ tập ăn cơm, cho nên dọa đối phương sợ hãi bỏ chạy rồi.”
“Hóa ra là như vậy.”
Lý Ái Vân thở phào, sau đó lại lo lắng nói: “Có điều nói đi cũng phải nói lại, tại sao đối phương lại muốn bắt em? Em cũng không quen biết bọn họ”.
“Chắc là bởi vì bác sĩ Lâm” Phan Lâm im lặng một lúc, quyết định không giấu Lý Ái Vân.
“Bác sĩ Lâm?” Sắc mặt Lý Ái Vân trở lên khó nhìn: “Gần như là như vậy rồi. Bên ngoài đồn em và bác sĩ Lâm vô cùng mờ ám, mà bác sĩ Lâm lại đắc tội với nhiều người như vậy, bọn họ nhất định muốn bắt em để đi uy hiếp bác sĩ Lâm”
“Chắc là vậy. Cho nên Ái Vân à, đoạn thời gian này em ở trong nhà đi, cố gắng đừng ra ngoài.” “Em sẽ cẩn thận” Lý Ái Vân gật đầu. Bùm. Đột nhiên, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng nổ lớn.
Lý Ái Vân, Phan Lâm đều ngạc nhiên, quay đầu lại, chỉ thấy chiếc xe của Huỳnh Gia Đông ở phía sau đột nhiên nổ ra.
Nhìn qua, vậy mà lại có một người từ trên trời rơi xuống, rơi trước đầu xe, xe của Huỳnh Gia Đông không kịp phanh lại, trực tiếp đụng vào người này.
Nhưng người kia không hề bị tổn thất gì, cơ thể giống như thép vậy, trực tiếp dùng hai tay giữ lấy chiếc xe, đột nhiên xé ra.
Roat.
Một chiếc xe thương vụ Buick đột nhiên bị xé làm đôi.
Người kia tiến lên, rút ngân châm phong bể võ công của người kia, hừ lạnh một tiếng: “Phế vật, đến chút chuyện nhỏ này cũng không làm được.”
Nói xong, túm lấy người kia nhảy lên, chạy về phía xa. “Dừng xe”. Phan Lâm vội vàng hét lên, xe phanh gấp lại, đột nhiên xuống xe xông qua.
Lúc này, Huỳnh Gia Đông đã hôn mê, cú va chạm dữ dội khiến nội tạng của ông ta đều bị vỡ nát, tai, miệng mà mũi đều chảy máu, tứ chi xương cốt đều bị gãy, người gần như sắp tắt thở.
Phan Lâm lập tức châm cứu, bảo vệ tâm mạch của ông ta, sau đó nhìn về phía người chạy trốn phía xa, trong ánh mắt toàn là sự lạnh lùng và hung dữ.
"Phan Lâm”.
Lý Ái Vân chạy bước nhỏ đến, vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi. “Bạn anh không sao chứ?” “Ông ấy không sao. Ái Vân, em mau lên xe đi, chúng ta trở về trước đã.” Phan Lâm nghiến răng nghiến lợi nói. Lý Ái Vân phức tạp nhìn anh một cái, gật đầu.
Đến Giang Thành, Phan Lâm đưa Lý Ái Vân về nhà trước, Lý Ái Vân kiên trì muốn cùng Phan Lâm đến bệnh viện, nhưng bị Phan Lâm từ chối.
Sau đó Phan Lâm mới vội vàng đưa Huỳnh Gia Đông đến bệnh viện Giang Thành, Huỳnh Lam nghe thấy tin chạy đến, nhìn thấy Huỳnh Gia Đông bị đưa vào phòng phẫu thuật, chảy nước mắt.“Anh ơi”.
“Yên tâm, ông ta không có chuyện gì đâu, trên đường đến đây tôi đã xử lý đơn giản cho ông ta rồi, việc còn lại giao cho bác sĩ ở đây là được” Phan Lâm đi đến, an ủi.
“Cảm ơn chủ tịch Lâm” Huỳnh Lam gật đầu. Có Phan Lâm ở đây, ông ta tin anh trai ông ta sẽ không xảy ra chuyện gì.
"Chủ tịch Lâm, rốt cuộc là ai làm? Là ai làm anh trai tôi ra thế này? Tôi nhất định sẽ tìm nó tính sổ” Huỳnh Lam tức giận nói.
"Không biết, những có một điểm có thể chắc chắn đối phương nhắm đến tôi.”
Phan Lâm hít sâu một hơn, khàn giọng nói: “Điều tra toàn bộ camera trong thành phố, tìm ra vị trí của đối phương cho tôi. Tôi sẽ đích thân đi tìm bọn chúng”
"Chủ tịch Lâm, tôi đi cùng cậu”. “Không cần, thực lực của đối phương rất mạnh, người thường không phải là đối thủ của anh ta” “Vậy được, bây giờ tôi đi điều tra camera”. Huỳnh Lam cũng không dám nói nhiều, lập tức chạy đi sắp xếp.
Tuy nhiên sau khi lấy được camera, Huỳnh Lam lại không hề phát hiện ra một chút dấu vết nào của đối phương. cả.
Bọn họ biến mất ở vùng ngoại ô, hoàn toàn mất dấu vết, như thể đang trốn ở một nơi nào đó không có camera vậy.
Phan Lâm nhíu mày, muốn đối phó với kẻ địch ở trong bóng tối là chuyện rất khó khăn. Suy nghĩ một lúc, Phan Lâm quyết định cụ rắn ra khỏi hang.
“Huỳnh Lam, ông thông báo cho Hàn Long, ngày mai Dương Hoa sẽ tổ chức đi du lịch, địa điểm tổ chức ở trên bãi biển Hải Nhân. Chín giờ sáng ngày mai sẽ xuất phát" Phan Lâm trầm giọng nói.
“Bãi biển Hải Nhân? Chủ tịch Lâm, từ đây đến Hải Nhân phải lái xe mất hai tiếng, liệu hành trình này có quá xa không? Nếu như giữa chừng xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên làm thế nào?” Huỳnh Lam ngạc nhiên, vội vàng nói.
“Không sao, ông đi sắp xếp đi” Phan Lâm bình tĩnh nói. Huỳnh Lam gật đầu, lập tức đi thông báo cho Hàn Long.
Hàn Long nhận được tin, lập tức thông báo cho các nhân viên trong công ty, trong thời gian ngắn, toàn bộ nhân viên của Dương Hoa đều sôi sục lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.