Sự xuất hiện của người đàn ông này khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy giật nảy mình.
Chỉ có vẻ mặt của Phan Lâm và Chiêm Nhất Đao là không có gì thay đổi.
“Trác Thiên Vũ?”
Có người khiếp sợ kêu lên.
“Là cậu Trác ư? Cậu Trác đến đây à?”
Bầu không khí trong phòng có chút khiếp sợ.
Hiển nhiên người đàn ông này là một vị danh nhân.
Phan Lâm nghiêng đầu nhìn, cũng đánh giá người đàn ông kia.
“Trác Thiên Vũ? Nếu như tôi không nhớ nhầm, hình như anh là thiên kiêu xếp thứ năm trong bảng thiên kiêu à?”
“Đúng thế, chính là tôi! Không nghĩ đến bác sĩ Lâm danh tiếng lẫy lừng lại còn biết tôi cơ đấy, thật đúng là có chút thú vị”
Trác Thiên Vũ đứng dậy đi tới, kéo Phó Huyên Thư đang quỳ ở dưới đất lên.
Phó Huyền Thư không ngừng giấy dụa, muốn một lần nữa quỳ xuống, thể nhưng sức lực của cô ta đâu thể sánh được với Trác Thiên Vũ.
“Anh làm gì thế?”
Phó Huyền Thư tức giận quát hỏi.
“Phó Huyền Thư, có tôi ở đây, cô không cân quỳ xuống như thế đâu”
Trác Thiên Vũ lạnh nhạt nói, sau đó xoay người nhìn qua Phan Lâm.
“Bác sĩ Lâm, bây giờ tôi muốn anh lập tức ra tay chữa trị cho ông cụ Phó, anh có nghe thấy không?”
Câu này vừa nói ra đã khiến cho tất cả mọi người ở đây đều chấn động.
Trác Thiên Vũ đang làm cái quái gì thế? Trực tiếp ra lệnh cho bác sĩ Lâm ư? Hoàn toàn không cho bác sĩ Lâm một xíu mặt mũi nào.
Mọi người rối rít nhìn qua phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/693922/chuong-1897.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.