Bốp một tiếng, tiếng tát vang dội vang lên trên đường phố.
Cả người Phó Khải Trạch lảo đảo lùi vê phía sau hai bước, đặt mông ngồi xuông đất, thế nhưng anh ta đã nhanh chóng lập tức đứng lên, cúi đầu không dám nói gì, cho dù trên mặt anh ta là một dấu bàn tay đỏ ửng.
“Mày đúng là một thằng phế vật thành sự không có, bại sự lại có thừa! Tao giết chết mày”
Trước mặt anh ta là một người phụ nữ mặc váy đỏ, gương mặt xinh đẹp nhưng lại tràn đầy lửa giận, cô ta vừa quát lại vừa tát anh ta thêm mấy cái.
Hai bên mặt Phó Khải Trạch trực tiếp bị đánh cho sưng lên, nước mắt đảo quanh hốc mắt, thế nhưng lại không dám khóc.
Người phụ nữ kia có chút chán nản, sau khi cô ta tát Phó Khải Trạch mấy cái thì ngồi xổm xuống đất òa khóc.
“Chị à, chị đừng buồn, thật ra còn có thể cứu được ông nội, bây giờ chúng ta chỉ cần câu xin bác sĩ Lâm ra tay chữa trị, nhất định có thể cứu sống được ông nội.”
Phó Khải Trạch khóc không ra nước mắt nói.
“Thật ư?”
“Chị, chẳng lẽ chị chưa nghe qua y thuật của bác sĩ Lâm à?”
Phó Khải Trạch hỏi lại.
Người phụ nữ lau nước mắt, trong mắt lóe lên sự kiên nghị, nghiêm túc gật đầu.
“Được rồi, nếu đã như thế thì để chị đi tìm anh ta" Trở lại khách sạn, Phan Lâm đi rửa mặt.
Chiêm Nhất Đao lập tức đứng dậy.
“Cậu Lâm, bên nhà họ Phan kia vẫn đóng chặt cửa chính như cũ, bọn họ không tỏ bất cứ thái độ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/693921/chuong-1896.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.