Những lời nói này của Phan Lâm khiến cho sắc mặt của rất nhiêu người đang có mặt ở trong phòng đều trở nên vô cùng tái nhợt.
Nhất là Tịch Thường Triết, ông ta thiếu chút nữa đã đứng không vững, lùi lại về sau hai bước, vội vàng nói.
“Bác sĩ Lâm à, cậu...
Cậu đừng nên hiểu lầm tôi, tôi và cậu không thù không oán, sao có thể hại cậu cơ chứ?”
“Đúng thể bác sĩ Lâm, chuyện này...
Đây chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, cậu đừng suy nghĩ phức tạp như thế”
“Nhất định cậu đã hiểu lầm rồi”
Những người khác cũng nhao nhao nói.
Bọn họ không dám thừa nhận, nếu không, đắc tội với nhà họ Phó chỉ là chuyện nhỏ, đắc tội với bác sĩ Lâm, đắc tội với vị ôn thân này, ngày tháng sau này bọn họ còn có thể sống tốt ư? Nhưng Phan Lâm tin sao? Lúc này ngay cả người nhà họ Phó cũng cảm thấy chuyện này có chút kỳ quặc.
“Bác sĩ Lâm nói rất đúng, tuy ông nội của tôi có bệnh cũ, thế nhưng trong khoảng thời gian gần đây, ông nội tôi vẫn luôn uống thuốc, hai ngày trước lúc đi kiểm tra sức khỏe, bác sĩ nói sức khỏe của ông ấy không vấn đề gì, chỉ cần tĩnh dưỡng cho thật tốt thì không sao hết, không có khả năng phát bệnh, lúc này lại vô duyên vô cớ phát bệnh qua đời...
quá đột ngột!”
Phó Huyền Thư cau mày, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tịch Thường Triết.
“Ông Tịch, ông xác định không lừa chúng tôi chứ?”
“Đương nhiên rồi, sao tôi có thể làm ra loại chuyện này chứ? Tôi và ông cụ Phó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/693923/chuong-1898.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.