*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc này Phan Lâm mới hiểu ra được.
Hóa ra chưởng môn Lăng có suy tính này nên mới có thái độ đó với anh... “Phan Lâm, chưởng môn của chúng tôi là một người yêu mến người tài, đặc biệt là thiên tài tuyệt thế vô song như anh, nếu anh gia nhập Tử Huyền Thiên chúng tôi, ông ây nhất định sẽ đặc biệt bôi dưỡng anh, sẽ tập trung mọi nguồn tài nguyên có chất lượng tốt nhất của Tử huyền Thiên cho anh, tương lai của anh chắc chắn sẽ rực rỡ!”
Chấn Hám Sơn chậm rãi nói, vô cùng hào hứng. Phan Lâm nghe lời nói ấy thì nở nụ cười: “Các ông nên biết tôi là đồ đệ của Thiên Cung, hiện giờ Thiên Cung và Tử Huyền Thiên có xích mích với nhau.
Nếu trong mắt các ông tôi là tuyệt thế vô song thì đối với cả Tử Huyên Thiên tôi lại là một mối đe dọa cực kỳ nguy hiểm, tại sao các ông không giết tôi mà muốn đào góc tường vậy? Chẳng lẽ người Tử Huyền Thiên đều ngây thơ như vậy? Lỡ như đào không được thì chẳng phải thành thả hổ về rừng rồi?”
Người bình thường sẽ chỉ chọn giết thay vì khuyên quy hàng, hành động của chưởng môn Tử Huyền Thiên thật khó đoán. “Phan Lâm, thật ra ban đầu chưởng môn muốn giết cậu, nhưng tôi đã khuyên ông ấy đôi câu, ông ấy đã lựa chọn cho cậu gia nhập Tử Huyền Thiên!”
“Ông khuyên sao?”
“Đúng vậy, bởi vì tôi đã nói cho ông ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/693796/chuong-1771.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.