*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong suốt quá trình, Phan Lâm đều chỉ nhìn mọi thứ diễn ra mà không nói một lời.
Đương nhiên trong lòng anh cũng rất nghi hoặc, chẳng hiểu vì sao Cao Minh Lăng lại có thay đổi lớn như Vậy. Định làm gì vậy nhỉ? Đang yên đang lành sao cái ông Cao Minh Lăng này nói giúp cho mình? Thái độ đúng là quay một trăm tám mươi độ Phan Lâm chẳng biết nói gì, những người còn lại cũng đây dấu hỏi chấm trên mặt. Lúc này, có một đệ tử bưng cái khay đi tới. Trên khay được đắp một tấm vải đỏ, một chùm rễ lộ ra ngoài tấm vải. Mọi người đều nhìn về phía đó, thấy đệ tử kia đi đến trước mặt Phan Lâm, đưa khay tới và lấy tấm vải ra, một khóm thảo dược thon dài màu xanh lá cây hiện ra trước mắt bao người. Phan Lâm hơi nhướng mày: “Cỏ Tam Thánh?”
“Phan Lâm, cậu cần vật này để cứu Hoàng Công, thế thì sao tôi có thể khoanh tay đứng nhìn được? Lấy đi, ngọn cỏ Tam Thánh này là của cậu, hy vọng cậu hãy dùng nó để giúp Hoàng Công được bình phục sớm!”
Cao Minh Lăng mỉm cười. “Ô?”
Trên gương mặt Phan Lâm đầy sự kinh ngạc, anh không thể tin nổi: “Cao Minh Lăng rộng rãi thế sao? Đây không phải vật tâm thường gì cả, sao lại dễ dàng cho tôi thế?”
Cao Minh Lăng trả lời: “Phan Lâm à, chuyện này suy cho cùng là do chúng tôi đã không làm tròn trách nhiệm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/693795/chuong-1770.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.