*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thu Phương nhìn chằm chằm vào cái kén khổng lồ hồi lâu, bối rối.
Cô ta chưa bao giờ nhìn thấy một vật như vậy! “Anh Lâm!”
Cô ta cố gắng hét lên trong phòng, nhưng trong phòng không một bóng người, cũng không ai trả lời. “Anh Lâm! Anh đang ở đâu?”
Thu Phương lại hét lên, đồng thời tìm xung quanh một lúc. Nhưng phòng chỉ lớn như vậy, còn chỗ nào có thể giấu được một người lớn đâu? “Sao lại không thấy?”
Thu Phương mờ mịt.
Cô ta tận mắt nhìn thấy Phan Lâm bước vào căn phòng này mà, chẳng lẽ Phan Lâm bí mật rời đi trong lúc cô ta không để ý? “Sư muội Thu Phương, sư đệ Lâm đâu rồi? Cậu ta có ở trong không vậy?”
Sư huynh Lý Như ở bên ngoài có chút không kiên nhẫn, vừa đi về phía này vừa hét lên. Thu Phương giật mình, nghĩ đến chuyện trước đó Phan Lâm căn dặn, vội vàng kêu lên: “Sư huynh Lý Như, anh đừng qua đây!”
Sư huynh Lý Như đang đi về phía này lập tức ngơ ngác, bước chân cũng dừng lại, sửng sốt nói: “Vì sao không cho anh vào?”
Thu Phương cũng ngẩn ra, run run một lúc rồi mới lắp bắp nói: “Bởi vì...
Bởi vì anh Lâm không có ở đây....
Anh vào cũng vô dụng...
”
“Nó đi đâu vậy?”
Sư huynh Lý Như ngơ ngác hỏi. “Em...
Em cũng không biết....
không biết anh ta chạy đi đâu nữa”
Thu Phương vội vàng ra khỏi phòng và đóng cửa lại, nói với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/693797/chuong-1772.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.