*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi Tam Tôn Trưởng yêu cầu Ngũ Tôn Trưởng đích thân chữa thương cho anh, Phan Lâm đã biết Tam Tôn Trưởng đã nghi ngờ mình rồi.
Nói là chữa thương chứ thật ra là kiểm tra.
Phan Lâm nghe tiếng bước chân truyên đến từ ngoài cửa, con ngươi hơi chuyển động, anh lập tức lấy một cây kim châm ra đâm vào ngực.
Thu Phương đang đứng cạnh vô cùng căng thẳng, vội vàng chạy ra ngoài đón, nhưng mấy người kia đã đi vào rồi.
“Các tôn trưởng...
Thu Phương thất thanh nói, chân tay hơi luống cuống.
Phan Lâm thấy mấy người kia đã vào thì há miệng phun ra một búng máu như thật.
“Phụt!”
Một bãi máu tươi vấy trên mặt đất, ai cũng ngẩn ra.
Phan Lâm lau máu bên khóe miệng, yếu ớt nhìn mấy người vừa tới, vội vàng đứng dậy nói: “Ngũ Tôn Trưởng, tôn trưởng đến nhanh thể ạ? Tứ Tôn Trưởng và điện chủ Xuân Viễn cũng tới? Đệ tử kính chào hai vị tôn trưởng và điện chủ Xuân Viễn..."
Thấy bộ dáng Phan Lâm như vậy, mấy người kia tròn mắt nhìn nhau.
Điện chủ Xuân Viễn nói mà mặt không có biểu cảm gì: “Phan Lâm, xem ra cậu bị thương rất nặng, Ngũ Tôn Trưởng, bà hãy nhanh chóng chữa thương cho Phan Lâm đi, hôm nay cậu ấy đã lập công lớn cho Thiên Cung chúng ta, không được thờ ơ!”
“Được! Phan Lâm, cậu cởi áo ra đi, tôi sẽ châm cứu cho cậu.”
Ngũ Tôn Trưởng nói.
“Vâng thưa Ngũ Tôn Trưởng.”
Phan Lâm gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/693771/chuong-1746.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.