*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bạch Hạo Tâm ngất xỉu nói lên rằng Phan Lâm đã giành thẳng lợi cho trận quyết đấu này, nhưng tất cả mọi người đang có mặt ở đây lại chưa hoàn hồn, nhất những đệ tử bên Tử Huyền Thiên, ai nấy đều thân người ra.
Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, hai mắt đờ đẫn, trong đầu thì vang lên mấy tiếng boong boong inh ỏi.
Bạch Hổ Bạch Hạo Tâm, một trong bốn Thánh Anh...
không ngờ lại là người thua! Không những vậy còn thua trong tay một đối thủ như Phan Lâm? Làm sao có thể? Phan Lâm chỉ đấm anh ta mấy cái thôi mà, sao lại ngất đi rồi? Trong ấn tượng của mọi người, đáng ra Bạch Hạo Tâm không nên có sức chịu đựng yếu đến thế.
Với cường độ cơ thể mạnh mẽ đó, cho dù dùng kiếm đâm vào người Bạch Hạo Tâm mãy nhát thì chắc chắn anh ta vẫn có thể kiên trì được một thời gian chứ nói gì là mấy cú đấm.
Vậy chuyện này là sao? Không ai biết nguyên nhân, kể cả Chấn Hám Sơn.
Ông ta cũng cực kì ngạc nhiên, trong mắt tràn đầy sự nghi ngờ, suy nghĩ thế nào cũng không tìm ra được rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu! “Sư huynh Lâm muôn năm!”
“Thắng rồi!”
“Sư đệ Lâm hay quá!”
Lúc này, đám đệ tử Trường Sinh Thiên Cung bộc phát ra một tràng hoan hô bao phủ cả sân thi đấu, tất cả mọi người đều ôm chầm lấy nhau, mừng đến chảy cả nước mắt.
Ban đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/693770/chuong-1745.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.