*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cú đấm ấy làm rung động tất cả mọi người. “Sư huynh Hạo Tâm!”
Những người bên Tử Huyền Thiên vô cùng thảng thốt, còn tưởng là mình nhìn lâm. “Hay lắm!”
Bên phía Trường Sinh Thiên Cung thì tràn ngập trong bâu không khí sung sướng, hân hoan, mọi người mừng quýnh cả lên. “Sư đệ Lâm! Hay lắm!”
“Cố lên!”
“Đánh! Đánh chết hắn ta!”
“Đánh chất hẳn ta!”
Các đệ tử kích động giơ nắm đấm lên, liên tục gào thét. “Yên lặng! Tất cả yên lặng cho tôi!”
Trịnh Xuân Viên tức giận hét lên, nhưng lúc này không còn đệ tử nào nghe lời ông ta nữa. Tất cả mọi người đều trở nên kích động và đầy nhiệt huyết trước cú phản công tuyệt vời của Phan Lâm.
Ai nấy đều hoan hô, ủng hộ hết mình! Giờ phút này, dường như thẳng hay thua đã không còn quan trọng nữa, bởi vì trong mắt các đệ tử này, Phan Lâm đã giành chiến thắng! Nhưng trong mắt bọn Tam Tôn Trưởng thì tất cả mọi chuyện chỉ là một vở kịch.
Một vở kịch đánh lừa tất cả mọi người! Một vở kịch vê câu chuyện lội ngược dòng quả cảm! “Bắt đầu phản kích rồi đây”
Mặt Tam Tôn Trưởng không có biểu cảm nào. Ngay từ đầu ông ta đã đoán được Phan Lâm sẽ diễn như thế nào! “Người này...
lòng dạ quá sâu...
Tứ Tôn Trưởng khàn giọng nói. “Tam Tôn Trưởng, chúng ta không thể làm gì được sao? Cứ mặc kệ tên khốn đó dắt mũi chúng ta đi à?”
Trịnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/693769/chuong-1744.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.