Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Về những thông tin liên quan đến Xích Hồng Châm, nấu là lúc chưa đến Thượng Thanh Cung thì có lẽ Phan Lâm sẽ không hiểu, nhưng anh đã vào Thượng Thanh Cung, trong đó có ghi chép lại các đặc điểm công dụng của Xích Hồng Châm, lúc vào đó anh đã đọc được đoạn ghi chép ấy nên Phan Lâm mới đề phòng từ trước.
Chứ nếu mà để đám người Ngũ Tôn Trưởng biết được hoạt độc trong cơ thể anh chỉ là giả, chắc chắn họ sẽ liên tưởng anh với kẻ đã trộm Từ Bi Thất.
Khi đó, có lẽ Phan Lâm sẽ phải bị cường giả của toàn bộ Thiên Cung bao vây tấn công! Đến lúc ấy, dẫu Phan Lâm có ba đầu sáu tay đi chăng nữa cũng phải để mạng lại đây thôi.
“Thu Phương, khóa cửa lại, tôi muốn chữa thương.”
Phan Lâm khàn giọng nói.
“Vâng, anh Lâm.”
Thu Phương vội vàng chạy ra đóng hết cửa ra vào và cửa số lại.
Nhưng trong lúc đóng cửa số, hình như cô ta nhìn thấy bên ngoài có bóng người thấp thoáng, sắc mặt cô ta lập tức thay đổi.
Thu Phương vội vàng chạy vào trong nói với Phan Lâm: “Anh Lâm, hình như xung quanh đây có người đang giám thị chúng ta...”
“Đừng hoảng, người của Trịnh Xuân Viễn đấy”
Phan Lâm khàn giọng nói: “Bọn họ nghĩ tôi không còn nhiều thời gian, phái người tới chỉ để xem lúc nào tôi sẽ chết thôi! Khi tôi chết rồi, bọn họ sẽ lập tức lấy đi tất cả những thứ có tác dụng trên người tôi”
Thu Phương cảm thấy rất ngạc nhiên.
“Thu Phương, không cần để ý làm gì, cô chỉ cần làm tốt việc của mình là được”
Nói xong, Phan Lâm bắt đầu từ chữa thương cho minh.
Thu Phương đang rất lo lắng nhưng cũng không biết nên nói thế nào, thấy Phan Lâm bình tính ung dung như vậy thì không suy nghĩ linh tỉnh nữa.
Cứ thế mấy ngày trôi qua, ngày nào Trịnh Xuân Viễn và Tam Tôn Trưởng cũng phái người qua chỗ anh mà giám sát, không phép Phan Lâm rời khỏi Trường Sinh Thiên Cung, đồng thời còn từng giây từng phút theo dõi trạng thái của Phan Lâm.
Một khi Phan Lâm đi đời nhà ma, bọn họ sẽ lập tức chạy đến đoạt lấy các dược liệu quý và Linh Lạc Huyết đi.
Đương nhiên, những người này cũng đang theo dõi xem liệu Phan Lâm có sử dụng thuốc không! Vì trong mắt họ, người như Phan Lâm mà dùng thuốc quý thì thật sự rất phí của trời.
Thuốc quý đó là một loại thuốc cực kì quý báu, lúc trước Thiên Cung không chịu chữa trị cho Phan Lâm cũng vì không nỡ dùng nó.
Thế nên một khi Phan Lâm dùng thuốc, họ sẽ lập tức cản lại với lý do là uống cũng không có tác dụng.
Tuy nhiên, mấy chuyện đó lại không phải là vấn đề nan giải đối với Phan Lâm.
Thật sự quá đơn giản để bắt chước chỗ thuốc quý này, bọn đệ tử đến giám sát kia hoàn toàn không biết ngày nào Phan Lâm cũng đưa các dược liệu quy cho Thu Phương nấu thành thuốc.
Anh đã ngụy trang dược liệu quý thành dược liệu phổ thông, đồng thời dùng chỗ dược liệu “phổ thông”
ấy để nấu thành thuốc.
Thế là Phan Lâm lợi dụng thuốc quý từ từ chữa thương cho mình ngay dưới mi mắt của đám đệ tử này.

- ---------------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.