Phong Thanh Vũ lập tức đứng ở cửa phòng làm việc, giống như cảm nhận được thứ gì đó, ông ta khit khịt mũi, đưa mắt nhìn xung quanh mình, quan sát tất cả mọi thứ xung quanh.
Một lúc sau, ông ta đi đến góc tường cạnh cửa, cầm một sợi tóc rơi xuống đó lên, khế cười nói.
“Đồ đệ ngoan của tôi, cậu có thể giải thích với tôi một chút vê thứ này không?”
“Đây là cái gì?”
Phan Lâm không hiểu ra làm sao.
“Đây là tóc, là tóc sư muội Phan Nhã Nam của cậu.”
Phong Thanh Vũ cười nói.
"Sư...
Muội?”
Nếu như thật sự tính toán, không phải cô ta nên là sư tỷ à? Hơn nữa chỉ dựa vào một sợi tóc rơi trên mặt đất lại có thể đoán chắc đây là tóc của Phan Nhã Nam, điều này cũng quá qua loa rồi.
“Phong tiên bối, tôi không muốn cùng ông lãng phí thời gian nữa, tôi rất bận rộn.”
Phan Lâm lắc đầu, hiển nhiên không tin.
“Cậu cảm thấy tôi đang lừa cậu à?”
“Nếu không, ông thử chứng minh xem, sao đây lại là tóc của Phan Nhã Nam?”
Phan Lâm hỏi ngược lại.
“Rất đơn giản, bởi vì trên sợi tóc này có ấn ký mà tôi làm ra, là tôi cố ý cho sư muội Phan Nhã Nam của cậu, trên cọng tóc này có bôi lên một mùi đặc thù, chính là do tôi ngửi được mùi này, cho nên mới phát hiện ra nó, tôi đã nói cho Phan Nhã Nam biết, nếu như gặp phải nguy hiểm gì thì để lại cọng tóc làm ký hiệu, vi sư sẽ căn cứ vào tóc để tìm ra con bé, hiện nay nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-o-re/693433/chuong-1408.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.